
p rồi đi đến cao ốc Kim Hải theo lời Ngô Tuấn Hạo.
Cao ốc Kim Hải mới hoàn thành cách đây không lâu, lại bởi vì có vị trí đẹp nên
tầng trệt cơ bản đã được cho thuê hết, trong ấy cũng có không ít công ty nổi tiếng. Ngô Tuấn Hạo sở hữu tầng 20 và 21 ở đây.
Bác Thần vừa
bước ra khỏi thang máy thì thấy ngay Ngô Tuấn Hạo đang nói chuyện với
kiến trúc sư, còn Ngô Tuấn Hàn thì ở bên cạnh nghe.
Ngô Tuấn Hạo nghe thấy “đinh” một tiếng, quay đầu lại, thấy người đến là Bác Thần, hắn
cười sang sảng, nói: “Cuối cùng cũng tới, lại đây giúp mình kiểm tra
đi.”
“Mình không dám đảm nhận nhiệm vụ này đâu, nếu muốn mình chỉ có
thể nói thay vách tường bằng một cái bàn ngăn cũng không tệ lắm.” Bác
Thần nhàn nhã đáp.
“A, nếu làm theo ý cậu thì kiến trúc sư đều có thể nghỉ việc rồi.” Ngô Tuấn Hạo vỗ vai Bác Thần cười to.
Bác Thần quét mắt nhìn quanh phòng, hỏi: “Cậu đã tuyển đủ người chưa?”
“Không hẳn, mình tính điều một số từ tổng bộ qua đây, lại tuyển thêm một đám mới nữa.” Ngô Tuấn Hạo đáp, “Có ý kiến gì không?”
“Cậu đúng là đồ nghiện hỏi, tìm mình đến không phải chỉ để hỏi mấy vấn đề này chứ?” Bác Thần bất đắc dĩ nói.
“Đương nhiên không phải.” Ngô Tuấn Hạo nhìn về phía Bác Thần nói, “Trước để
cậu xem qua nơi này một chút, đi, chúng ta ra bên ngoài nói chuyện.”
Bác Thần cười cười tỏ vẻ không sao, đi theo Ngô Tuấn Hạo tới phòng trà sa
hoa bên cạnh. Đương nhiên, Ngô Tuấn Hàn cũng đi sát đằng sau.
Đợi sau khi ba người ngồi xuống hết, Ngô Tuấn Hạo cũng không dài dòng, đi thẳng vào vấn đề: “A Thần, cậu xem công ty này khoảng hai tháng nữa sẽ đi vào hoạt động, mình muốn mời cậu đến làm quản lí, cậu thấy đề nghị này thế
nào?”
Mục đích của Ngô Tuấn Hạo, Bác Thần đã đoán ra từ trước, lúc
này cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, hắn lười biếng nhìn Ngô Tuấn Hạo:
“Không nổi đâu, mình nhàn nhã nhiều rồi, bây giờ có bắt làm mình cũng
không có khả năng. Huống hồ trước đây tuy mình có chút kinh nghiệm nhưng hai năm trôi qua, sớm mất hết rồi.”
Kỳ thực Ngô Tuấn Hạo cũng đoán
được Lý Bác Thần sẽ từ chối nhưng không ngờ hắn lại từ chối quyết liệt
đến vậy. Còn chưa nghĩ được tiếp theo nên thuyết phục hắn thế nào thì
Ngô Tuấn Hàn bên cạnh đã mở miệng trước: “Anh Thần, đàn ông ai mà chẳng
theo đuổi sự nghiệp, anh thì trái ngược, lại co đầu rụt cổ, anh không
biết nếu anh em thực sự để anh quản lí công ty cũng sẽ phải đối mặt với
áp lực không nhỏ sao?”
Bác Thần tuyệt không để ý đến lời phê phán
thẳng thừng của Ngô Tuấn Hàn, hắn cười đáp: “Được đấy, trước kia nghe em nói chuyện không chút thực tế, hiện tại xem ra cũng đã có kiến thức căn bản rồi.”
Ngô Tuấn Hạo vươn tay xoa xoa đầu tên em họ của mình, tạo
thêm cho nó kiểu tóc mới cho đến khi Ngô Tuấn Hàn oa oa kêu to mới ngừng lại: “Xú tiểu tử này nói chuyện vẫn không biết lớn nhỏ như vậy, đi ra
ngoài học thêm một ít kiến thức liền tự cho là mình tài giỏi. Dù sao chỉ cần nó không gây rắc rối cho mình thì mình đã cảm ơn trời đất lắm rồi.”
“Anh, bây giờ em ngoan hơn nhiều rồi!” Ngô Tuấn Hàn phản bác.
“Vâng vâng, ngoan hơn.” Ngô Tuấn Hạo lắc đầu nói cho có.
Sau đó, Ngô Tuấn Hạo nói với Bác Thần: “Cậu đừng nghe thằng nhóc này, chỉ
cần cậu khẳng định đến, mình tin tưởng cho dù áp lực lớn thế nào nhiều
nhất cũng chỉ tồn tại được hai tháng mà thôi.”
Bác Thần vừa định mở
miệng, Ngô Tuấn Hạo liền vỗ vai hắn : “Đừng vội trả lời, cậu trở về suy
nghĩ thật kĩ, suy nghĩ kỹ rồi thì nói cho mình biết quyết định của cậu,
dù sao vẫn còn thời gian.”
Bác Thần đành đáp ứng, cũng không nói thêm gì nữa.
Nếu nói không bị thuyết phục chút nào thì chẳng qua chỉ là lừa mình dối
người thôi. Làm một người đàn ông, ai mà không muốn tự tạo ra sự nghiệp, đây là chuyện liên quan đến mặt mũi danh dự chứ không phải chỉ là
chuyện cơm áo bình thường. Nhưng đối với cành ôliu Ngô Tuấn Hạo đưa tới, Bác Thần cũng phải cân nhắc trước.
Tuy hắn không thể so với người
khác, không đại phú đại quý như nhiều người nhưng bởi nguyên nhân gia
đình, xuất phát điểm của hắn so với người khác cao hơn nhiều lắm. Không
nói đến bằng cấp mà là dựa vào tài sản trong nhà.
Ngày trước nhà hắn
cũng không có gì cả, mà nay lại đầy đủ mọi thứ bởi vì chính sách bồi
thường đất đai của chính phủ, càng nhiều đất càng được bồi thường nhiều. Mà nhà Bác Thần tuyệt đối khiến nhiều người vô cùng ghen tị. Lúc ấy trừ bỏ ngôi nhà mới mua của bọn họ ở trong thôn, mà trong nội thành cũng có được một căn hộ rộng chừng 150 m2 hơn nữa tiền bồi thường ruộng đất
cùng với đất ở vùng núi họ có lại càng nhiều hơn. Ba mẹ hắn rất nhanh
nhạy, lúc nhận tiền thì mua vài cửa hàng ở mặt đường vị trí đẹp, bây giờ giá đã cao gấp vài lần nhưng bọn họ tiếc nên cho thuê, mỗi năm thu luôn một lần tiền thuê, số tiền đó tuyệt đối làm nhiều người ghen đỏ mắt.
Dựa vào những điều này, mặc cho sự nghiệp của hắn không thành nhưng cuộc
sống của hắn tuyệt đối so với đại đa số người khác đều tốt hơn. Nhưng
nói đến cùng, tất cả đất đai nhà cửa đều là của ba mẹ, không phải sản
nghiệp của hắn, cho dù hắn là con một. Nếu thật sự dựa vào những thứ này sống ti