XtGem Forum catalog
Thành Phố Hoang Vắng

Thành Phố Hoang Vắng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323591

Bình chọn: 7.00/10/359 lượt.

ra tiếng nổ lớn, ông không quay trở lại nữa, cũng

không tìm được thi thể. Anh… anh không tin ông chọn lựa mạo hiểm sau khi cân

nhắc thiệt hơn… Ông là một thợ mỏ rất có kinh nghiệm… Ông chỉ là tin chắc rằng

mình có thể quay về.”

Thái Hồng nghĩ, nếu như không bị dồn đến bước này, có

lẽ mãi mãi anh không bao giờ muốn nhớ lại cảnh ấy. Cô khẽ nắm lấy tay anh, đặt

lên môi mình hôn.

“Nhiều năm trôi qua sau sự kiện ấy, tất cả mọi người

trong nhà anh đều đã chấp nhận hiện thực. Thế nhưng, vào mỗi đêm khuya, khi anh

trông thấy những ngọn núi quặng đen kịt, nhớ đến người cha chết không tìm thấy

xác của mình, cảm giác đó rất thê lương. Bắt đầu từ hôm đó, anh lao vào học

hành, chỉ để trốn khỏi nơi đó…”

“Đừng nói nữa.” Cô chặn môi anh lại. “Đều tại mẹ em,

mẹ không nên lấy điều ấy ra đả kích anh…”

Anh cười khổ, nói: “Từ nhỏ anh lớn lên trong nghịch

cảnh, những đả kích phải chịu cũng chẳng ít. Anh sẽ không so đo với mẹ em.

Nhưng anh không phải người hiền như cục đất, không biết giận, bị bức đến nước

này, anh tuyệt đối không thể tiếp tục chịu sỉ nhục. Cho nên anh quan tâm đến

thái độ của em. Thái Hồng….”

Anh cầm tay cô đặt lên ngực mình: “Anh mong em hôm nay

hãy đưa ra lựa chọn, em chọn chung sống bên anh, chúng ta cùng nhau cố gắng để

cha mẹ em dần dần chấp nhận chúng ta? Hay chọn nghe lời mẹ em, đoạn tuyệt với

anh?”

Cô cúi gằm, trầm ngâm hồi lâu, rồi nhỏ giọng nói: “Quý

Hoàng, xin hãy cho em thời gian.”

Anh đưa tay ra, nâng cằm cô lên một cách mạnh bạo, bắt

ánh mắt cô nhìn thằng vào anh: “Không được, anh quyết không thể chịu đựng sự sỉ

nhục này, xin em hãy nói anh biết ngay bây giờ.”

Cô cúi gằm.

“Nói đi! Em nói đi! Quyết định này đối với em khó khăn

đến thế sao?” Đối với sự ngập ngừng của cô, anh có phần tức giận.

Cô chầm chậm ngẩng đầu lên, cảm thấy hơi thở mình nặng

nhọc vô cùng: “Xin lỗi, em yêu người thân của em… Em không dám tưởng tượng nếu

cắt đứt quan hệ với họ, cuộc sống của em sẽ như thế nào.”

Lời nói này gần như là buột miệng thốt ra, mỗi chữ đều

như một lưỡi dao đâm nát ý chí của cô, khiến trái tim cô rỉ máu.

Sau đó, cô biết được câu nói này đã hoàn toàn chọc

giận Quý Hoàng.

“Em trước giờ đều ngốc như thế, hay là hôm nay cố tình

giả ngây nên mới ngốc như thế này?” Quý Hoàng buông cô ra, cười nhạt.

Bị xúc phạm, mặt mày cô thoáng chốc đỏ rần: “Xin anh

hãy đứng ở góc độ của em mà suy nghĩ!”

“Dù là đứng ở góc độ nào, em cũng đang đưa ra một

quyết định sai lầm.” Mặt anh sắc lạnh như thép, giọng điệu cứng rắn.

“Dù cho quyết định này là sai lầm….”, cô nghe thấy

mình nói. “Thì đây cũng là quyết định của em.”

Yết hầu của anh khẽ chuyển động, muốn nói gì đó, nhưng

không câu nào được thốt ra.

Thời gian chầm chậm trôi qua, có lẽ chỉ là một phút,

nhưng cô lại cảm thấy cả thế kỷ đã trôi qua, trái tim cô cũng đau đớn tựa như

bị xé thành trăm nghìn mảnh vụn. Bỗng chốc cô trở nên yếu đuối, muốn cầu xin

anh cho cô thêm chút thời gian, có khi sẽ nghĩ ra được cách nào đó vẹn toàn đôi

bên.

Đang định mở miệng thì cô nghe giọng Quý Hoàng lạnh

lùng cất lên: “Thế thì… anh tôn trọng quyết định của em. Tạm biệt!”

Cả người cô lạnh ngắt: “Quý Hoàng…”

Trông anh đang giận dữ vô cùng, đường gân xanh nổi rõ

trên thái dương, vẻ cao ngạo trong chớp mắt lại trở về trên gương mặt anh, anh

trở lại dáng vẻ lạnh lùng như lần đầu tiên họ gặp gỡ: “Anh sẽ không nhớ đến em,

sẽ chỉ nhớ đến người con gái mà anh đã từng ngỡ chính là em.”

Dứt lời, anh lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ màu

tím, ném vào tay cô.

“Quý Hoàng… Anh nghe em nói!” Cô lắp bắp kêu lên một

tiếng.

“Sinh nhật vui vẻ!” Anh lạnh lùng cắt lời cô, rồi quay

người đi thẳng.

Cô một mình đứng lặng dưới ánh đèn đường, không biết

đã đứng bao lâu, cả người và đôi chân đều cứng đờ.

Chiếc hộp giấy đó bị cô siết chặt trong lòng bàn tay,

mồ hôi rịn ra thấm ướt. Đằng sau dường như có người đi qua, tiếng người nói

chuyện xì xào, dường như tất cả đều liên quan đến cô, nhưng lại như chẳng can

hệ gì đến cô. Nửa tiếng đồng hồ sau, đầu óc cô vẫn rối rắm và nóng hầm hập như

chiếc máy đã làm việc quá tải. Cô chầm chậm mở hộp quà, trong đó là một chiếc

vòng tay được tết bởi dây ngũ sắc. Cứ cách khoảng một đốt ngón tay lại xâu một

viên thủy tinh trong suốt. Ở giữa có một mặt dây to cỡ viên đá cuội, dùng chỉ

bạc quấn vòng, bên trong bọc một viên đá màu xanh lục.

Cô ngỡ rằng đó là ngọc, đưa lên trước đèn đường soi,

màu sắc không giống. Nửa trong suốt, có một chút bọt khí, pha chút tạp chất có

ánh màu đồng đỏ sáng lấp lánh.

Trong hộp có một mảnh giấy viết rằng: “Thái Hồng, chúc

em sinh nhật vui vẻ! Giữa vòng tay có một viên thiên thạch nhỏ. Không phải em

muốn nhặt được sao băng sao? Nguyện cho ngôi sao băng này ngày ngày ở bên tay

em.

Quý Hoàng.”

Mắt cô cay cay và ầng ậng nước, nhưng cô cố kìm nén

những giọt nước mắt của mình, không cho nó lăn xuống. Chung quy cũng chẳng có

ai bức ép cô, đây là lựa chọn của cô, quyết định của cô. Cô chỉ hận anh độc

đoán, không để cô phân trần. Lại nghĩ dù sao hai người cũng là đồng nghiệp, sớm