
màu xanh dương được gấp rất gọn
gàng. Quý Hoàng là người thích sạch sẽ, vể điểm này Thái Hồng đã quan sát được
ở trường. Trong mấy lần gặp gỡ ngắn ngủi, cô đều thấy anh cầm giẻ lau bàn, đến
nỗi mấy cô lao công cố ý lờ luôn văn phòng của anh. Cái gọi là tủ sách kia chỉ
là dùng gạch và ván gỗ dựng tạm nên, ván gỗ được sơn màu xanh lá, tạo cảm giác
dung dị, mộc mạc. Trên bức tường trắng treo một bức ảnh gia đình, một người phụ
nữ mặt mày xanh xao ôm lấy ba cậu bé, cả nhà bốn người chẳng có ai nở nụ cười.
Ánh mắt của người phụ nữ đó rất ấm áp, rất điềm tĩnh, bà hẳn là một người phụ
nữ xinh đẹp và có ý chí kiên cường. Bà gầy đến lạ, hai gò má hóp khiến hốc mắt
trông càng sâu, áo quần rộng thùng thình... So với các vị giáo sư già của khoa
Trung văn, sách của Quý Hoàng không phải là nhiều, nhưng cũng đến mấy trăm
quyển, trong đó một nửa là nguyên tác tiếng Anh. Thái Hồng lướt mắt nhìn, đều
là các đầu sách chuyên ngành không mua được trên thị trường, cũng chẳng biết
anh tìm đâu ra.
Thái Hồng ngồi trong phòng được năm phút, uống hết nửa
cốc cà phê, Thẩm Phi bỗng đi vào, nói: “Xin lỗi tôi quên mất tối nay cậu ấy đi
làm ở cung thể thao, chắc phải hết giờ làm mới về.”
“Đi làm?” Cô đứng bật dậy.
“Quý Hoàng là huấn luyện viên nghiệp dư, dạy yoga ở
cung thể thao. Một lớp sơ cấp, một lớp trung cấp.”
Yoga!
Thái Hồng tròn mắt kinh ngạc: “Thật sao?”
Thẩm Phi nhìn đồng hồ: “Bây giờ lớp thứ nhất mới bắt
đầu, cô muốn ngồi đợi ở đây hay muốn đến cung thể thao tìm cậu ấy?”
Bên ngoài phòng tập yoga có bảo vệ giữ cửa, Thái Hồng
năn nỉ cả buổi, bảo vệ mới nói: “Cô ở ngoài đợi đi, hết giờ học thì vào tìm anh
ta.”
Cửa chính được lắp kính, cách âm rất tốt. Bên trong là
phòng tập múa ba lê với bốn bức tường đều gắn gương soi. Quý Hoàng ngồi trên
tấm thảm ở phía trước, hướng dẫn hơn ba mươi học viên tập hít thở.
Anh mặc chiếc áo thun màu trắng ôm sát người, bên dưới
là chiếc quần ngắn tập yoga màu đen. Đứng chân trần trên thảm, bắt đầu vài động
tác pilates đơn giản, duỗi tay, đưa chân một cách chậm rãi nhưng vững vàng, uốn
mình như một diễn viên xiếc, vẻ mặt anh rất chăm chú, không cười, cũng không có
bất kỳ biểu cảm nào. Thái Hồng bất giác nín thở, chăm chú dõi theo, như chính
mình cũng là một học viên trong đó. Còn ánh mắt thì dừng lại trên lồng ngực rắn
rỏi sau lớp áo thun bó sát của anh với mong muốn được trông thấy tấm lưng với
những cơ bắp săn chắc. Đang mặt mày nóng ran, say mê ngây ngất ngắm nhìn anh,
bất thình lình có người đứng sau lưng vỗ cô một cái. Thái Hồng giật bắn người,
lùi lại nửa bước, ngoảnh đầu nhìn, là một cô gái trẻ vừa chạy tới, mặc trang
phục tập yoga màu tím, tóc được cột bằng một sợi dây màu đỏ. Cô ấy không đẹp
lắm, nhưng tràn đầy sức sống.
“Chị muốn đăng ký vào lớp này phải không?” Cô gái
nhiệt tình hỏi.
Cô ấp a ấp úng, đáp: “Ừ”.
“Không được đâu, khóa này đăng ký hết lớp rồi. Khóa
sau cũng đầy rồi.” Người đó nói, giọng bí hiểm: “Chị có biết vì sao không?”
Thái Hồng ngơ ngác nhìn cô gái, hỏi: “Vì sao?”
“Anh thầy giáo hot quá đi!”
“Hot?”
“Nhắm mắt lại, chỉ cần nghe tiếng thầy đã chết mê, hơn
nữa, cơ thể còn đẹp thế kia”, cô ấy thấp giọng nói. “Em làm trong giới truyền
thông, đàn ông đẹp trai thấy nhiều rồi, nhưng người có vòng ba và chân đẹp như
thầy ấy thì chẳng có ai cả.”
Mặt Thái Hồng đỏ rần.
“Lớp học yoga này là nơi các chị, các cô “thẩm du”
tinh thần cùng nhau đó”, cô thè lưỡi. “Chẳng lẽ chị không phát hiện học viên
đều là nữ, giáo viên toàn là nam sao? Em thường xuyên cố ý làm sai, để thầy ấy
tận tay sửa lại. Đó, như thế đó.”
Thái Hồng phì cười: “Rốt cuộc là các bạn “thẩm du”
tinh thần thầy, hay thầy “thẩm du” tinh thần các bạn đây?”
“Thì là “thẩm du” tinh thần lẫn nhau...”
Sau đó cô gái đi vào trong. Nghe những lời nói của cô
ấy, Thái Hồng bị dọa sợ không dám nhìn tiếp, lẳng lặng ra căng tin ngoài cổng
mua một bịch đậu phộng ăn.
Sau nửa tiếng chờ đợi, tiết đầu tiên kết thúc. Đứng
đợi ở ngoài, cô phát hiện có rất nhiều học viên chưa muốn về, họ vây quanh Quý
Hoàng trò chuyện. Đến khi cô ló đầu vào quan sát tiếp, tiết thứ hai đã bắt đầu.
Cô đành đợi thêm một tiếng nữa mới gặp được Quý Hoàng, toàn thân anh ướt đẫm mổ
hôi.
“Cô Hà?” Anh thoáng ngẩn ra.
“Bí thư Triệu nhờ tôi chuyển lời cho anh, chín giờ
sáng mai có một cuộc họp quan trọng cần anh tham dự, địa điểm là Dật Phu
Uyển... Dật Phu Uyển... Trời ạ! Tôi quên mất tầng mấy rồi.” Cô đưa tay vỗ vỗ
đầu mình. “Hình như là tầng hai.”
Anh hững hờ nói: “Sao cô biết mà đến đây tìm tôi?”
“Bí thư cho tôi địa chỉ nhà anh, bạn cùng phòng của
anh bảo rằng anh ở đây.”
“Cô đến tìm tôi chỉ vì chuyện này ư?”
“Uhm... vâng.”
“Cô nhờ Thẩm Phi chuyển lời không phải là được rồi
sao?”
“Ơ... Ờ nhỉ, sao tôi không nghĩ ra cơ chứ? Đúng là đồ
ngốc!”
“Cô đợi ở đây bao lâu rồi?”
“Gần... gần hai tiếng đồng hồ rồi.”
“Ban nãy chẳng phải được nghỉ giải lao sao? Sao cô
không vào?”
“Ơ... tôi... đói, ra ngoài mua đổ ăn...”
Anh nhìn đất, sau đó ngẩng lên, nhìn cô với nụ cười
thấp thoáng trên môi, không ti