
ếp tục tranh luận: “Nếu cô đã đợi lâu thế rồi,
chi bằng đợi tôi thêm ít phút nữa, tôi đi tắm rửa, thay quần áo rồi đưa cô về
nhà.”
“Chuyện đó... không cần đâu...”
Chưa nói xong người ta đã đi vào trong mất rồi.
Thái Hồng cắn môi rầu rĩ, không ngừng mắng mình là đồ
ngốc. Cô thầm nghĩ, trước khi trở thành đứa ngốc đến không thể ngốc hơn, cô nên
“đánh bài chuồn”. Nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu cô tràn ngập những động
tác Pilates, mỗi động tác đều tuyệt đẹp, trong suy nghĩ, cơ thể cô cũng theo
anh thực hiện những động tác mềm dẻo đó...
Đợi đến khi đầu óc tỉnh táo lại, Quý Hoàng đã thay đồ
xong, trên lưng đeo một chiếc ba lô thể thao to đùng đi ra. Cả người anh được bao
phủ trong một làn khí ẩm ướt, gió lạnh ngoài cửa ùa vào, mùi hương của chanh và
quýt thoang thoảng. Lả mùi hương của nước hoa hay dầu gội đầu cô cũng không
biết nữa, chỉ cố gắng hít hà...
“Anh đi xe đạp đến à?” Cô hỏi.
“Không, tôi đi bộ đến đây, nhà cô trên đường Cát Tường
phải không?”
“Vâng, không xa lắm, cách đây ba trạm xe.” Cô đưa tay
vào túi lấy vé tháng xe buýt ra.
Chợt anh dừng bước, hỏi: “Cô có mệt không? Cô Hà?”
“Không mệt.” Kỳ thực chân cô đã tê rần vì đứng đợi nãy
giờ rồi.
“Chúng ta cùng đi bộ về nhé?”, anh nhìn cô chăm chú
nói. “Coi như rèn luyện sức khỏe.”
Chắc không có tiền đi taxi hả? Chẳng phải ban nãy anh
đã rèn luyện sức khỏe suốt hai tiếng đồng hồ rồi sao? Thái Hồng thoáng bối rối,
nhưng vẫn gật đầu.
“Này, không phải hướng này.” Cô nhỏ giọng bảo.
“Đi theo tôi, không sai đâu.” Anh rất tự tin.
Hai người rẽ vào một con hẻm nhỏ.
Sống hơn hai mươi năm tại thành phố này, Thái Hồng
không biết còn có một con hẻm nhỏ thế này ở đây. Đi được nửa con hẻm, thì một
bức tường thấp chắn ngang, hết đường rồi.
“Anh xem, đi sai rồi kìa!”
“Không sai.”
“Ở đây có một bức tường.”
“Chúng ta trèo qua.”
Cô giật mình, tưởng anh nói đùa: “Trèo qua? Chúng ta
đâu phải kẻ trộm!”
“Bao nhiêu năm rồi cô chưa trèo tường?”
Thái Hồng ngẫm nghĩ: “Chắc mười mấy năm!”
“Thế thì trèo đi, tôi xem cô còn biết trèo hay không.”
Anh khoanh tay đứng nhìn cô.
Thái Hồng hóa đá. Cô muốn nói: “Này thầy Quý, tôi là
một nữ giáo viên trẻ chín chắn, mẫu mực, là tấm gương của học trò, điều đó có
nghĩa tôi không phải đạo sĩ ở Lao Sơn, không chơi mấy trò này đâu nhé!”
Ngó nghiêng xung quanh, phát hiện không có ai, cô bèn
đổi ý: “Sao lại không biết! Thầy Quý, thầy ngồi xuống để tôi trèo lên.”
Anh ngồi xuống thật, cô cũng cởi đôi giày thể thao ra,
giẫm chân trần lên vai anh không thương tiếc. Nhanh chóng trèo qua tường, cô
phát hiện Quý Hoàng cũng đã nhẹ nhàng trèo qua, y như vận động viên vượt chướng
ngại vật.
Phủi lớp bụi trên người, cô phát hiện có một bức tường
nữa ở phía trước, bức tường này rất cao, muốn trèo qua nó phải trèo lên cái cây
bên cạnh. Lần này Thái Hồng chẳng hỏi tiếng nào, ôm lấy thân cây trèo lên, leo
qua tường, bám vào cành cây rồi nhảy xuống dưới.
Nhìn Quý Hoàng nối gót cô nhảy xuống, cảnh tượng đó
khiến cô bất chợt nghĩ đến người nhện.
Cô thấy vui, bật cười rồi nói: “Anh biết không? Thành
phố này nặng nề đến mức người ta thở không nổi. Cơ cấu, cơ cấu, đâu đâu cũng là
cơ cấu! Đầu óc chúng ta trở thành một bãi xi măng, bị mấy tòa chung cư cơ cấu
hết rồi.”
Quý Hoàng xòe hai bàn tay ra: “Cho nên chúng ta phải
trèo tường, leo cây.”
Thái Hồng gật đầu: “Đây là một quá trình giải cấu
trúc, thành phố thiết lập nên cuộc sống, thiết lập nên không gian, thiết lập
nên dục vọng và sức tưởng tượng của chúng ta, nhưng không thể thiết lập hành
động của chúng ta.”
Trong đêm tối, Quý Hoàng nháy mắt: “Đúng vậy.”
“Thành phố không thể quy định chúng ta là cái gì.”
Thái Hồng chỉ chiếc cầu vượt ở phía xa, hùng hổ nói. “Con đường này bắt buộc
phải đi như thế sao? Ở đây bắt buộc phải có một trung tâm thương mại sao? Bên
trên phải có những chiếc cầu vượt sao? Buổi sáng nhất định phải ăn sáng trước
chín giờ sao? Chúng ta buộc phải để thành phố này sắp xếp một cách lý trí như
thế sao? Tôi nhớ khi còn nhỏ, cứ đến mùa hè là lại ra đường ngủ để đợi xem
chiếu phim ngoài trời!”
“Cô Hà! Hình như cô có chút kích động...”
Bên ngoài bức tường là một con đường lớn.
Hai người bước nhanh về phía trước, đi qua công viên,
băng qua bãi cỏ, đi ngang qua tòa cao ốc... tùy ý vẽ nguệch ngoạc trên bản đồ
thành phố.
Hai người đi vào bãi tập của một trường trung học,
đứng ở đường chạy hình vòng cung. Trăng lưỡi liềm treo lơ lửng trên cao, bóng
núi xa mờ, ánh đèn neon chập chờn... Đã lâu lắm rồi Thái Hồng không nhìn thấy
ánh sao trên bầu trời, chợt cô nhớ đến một câu hỏi: “Ý nghĩa đời người là gì?”
Nếu có học sinh hỏi cô, cô sẽ trả lời ra sao?
Cô lặng lẽ suy tư, không có câu trả lời, nhưng rất
nhanh sau đó cô đã tha thứ cho bản thân mình.
Đây là một câu hỏi không thực tế một câu hỏi mơ hồ.
Sống giữa thành phố này, giữa những bộn bề lo toan, có ai còn thời gian suy
nghĩ chuyện này, không đúng sao?
Nếu Ostrovsky không bị liệt toàn thân, nếu nước Nga
không có mùa đông lạnh lẽo dài đằng đẵng, nếu như ông sống giữa thành p