
ý này”, Minh Châu nghiêm túc nói.
“Mẹ ơi, con đã nói bao nhiêu lần rồi, Đông Lâm không
phải bạn trai con.”
“Thế thì… hoa là do cậu kia tặng con đúng không?”
“Không phải.”
“Con nhỏ này, mới có tí tuổi đầu mà đã muốn qua mặt mẹ
sao?”
“Không phải thật mà. Là con tự mua đấy. Con thích hoa
hồng, lại cuối ngày rồi nên chủ tiệm nói bán cho con chỉ với giá hai mươi đồng
thôi.”
“Sau đó con chê chưa đủ, lại mua thêm một đóa hoa lụa
kia?”
“Ông chủ thấy con thích nên tặng thêm một bông hoa
vải.”
“Thế sao con lại nói hoa này là do Đông Lâm tặng?”
“Con sợ mẹ suy nghĩ vẩn vơ.”
“Con còn chưa trả lời mẹ cậu kia rốt cuộc là ai? Là
đồng nghiệp của con thật sao?:
“Vâng, là đồng nghiệp. Chúng con làm cùng khoa Văn, vô
tình gặp nhau nên cùng đi về nhà. Con là trợ giảng của anh ấy, anh ấy là thầy
hướng dẫn của con, ngày thường con giúp anh ấy coi thi, chấm bài. Sau này con
có học tiếp lên tiến sĩ chắc chắn sẽ chọn học môn của anh ấy, vậy nên, phải cố
thắt chặt quan hệ ngay từ bây giờ…”
“Theo học môn của cậu ta?” Minh Châu tỏ vẻ nghi ngờ.
“Anh chàng đó trẻ như thế, đâu có lớn hơn con đâu.”
“Con không biết anh ấy bao nhiêu tuổi nhưng là sinh
viên xuất sắc của trường danh tiếng, học vấn rất uyên thâm đấy mẹ.”
“Sinh viên xuất sắc tên gì nào?”
“Họ Quý. Ôi, mẹ hỏi nhiều thế làm gì?”
“Nếu con đã nói phải thắt chặt quan hệ, có thời gian
rỗi thì mời cậu ta đến nhà mình ăn bữa cơm. Con nhỏ này đúng là không hiểu
chuyện, thầy hướng dẫn đưa con về tận nhà, đáng lẽ con phải mời cậu ra lên nhà
chơi, uống chén nước rồi hãy về chứ!”
“Hôm nay khuya quá rồi, để lần sau đi mẹ.” Giọng điệu
của mẹ có vẻ như đã thay đổi một trăm tám mươi độ, Thái Hồng không biết nên vui
hay nên buồn, trống ngực đập thình thịch mãi không thôi.
Vẻ mặt Minh Châu bỗng lạnh tanh, cầm một tờ giấy bạc
mười tệ từ trên bàn lên, phẩy phẩy trước mặt Thái Hồng: “Thái Hồng, cái này là
gì?”
“Một tờ giấy.”
“Nhớ kỹ, tiền không phải một tờ giấy, nó tượng trưng
cho quyền lực, sự lựa chọn và sự khống chế. Đợi đến khi nào con ở độ tuổi như
mẹ sẽ nhận thức được tầm quan trọng của nó.”
“Mẹ à, mẹ không thấy phiền sao? Sao giọng điệu mẹ cứ
như nhà tư bản ấy?”
“Cái cậu sinh viên xuất sắc đó, con có thể yêu thích,
ngưỡng mộ, nhưng…” Minh Châu khẽ véo mũi cô, nửa đùa nửa thật nói. “Nếu con
muốn lấy cậu ta, tốt hơn là hãy từ bỏ ý nghĩ đó càng sớm càng tốt. Mẹ nói cho
con biết, người đó không thích hợp với con, mẹ và cha con tuyệt đối không đồng
ý. Cuộc đời của con có hạn, đừng lãng phí tinh thần vào những chuyện không có
kết quả này.”
“Mẹ! Con mới quen anh ấy mấy tháng thôi, trò chuyện
cũng chỉ được dăm ba câu, chuyện này rốt cuộc là gì đây, mẹ cũng quá đa nghi
rồi đấy.”
“Con nhỏ này, có người mẹ nào mà không hiểu con gái
chứ? Tật xấu của con là học quá nhiều làm đầu óc mụ mị, hay suy nghĩ viển vông,
hão huyền. Mà cũng không trách con được, mẹ ở tuổi con cũng thế thôi. Con tưởng
tìm chồng là phải tìm người có chung sở thích với con sao? Kết hôn nghĩa là hai
người cùng hát khúc tình ca tâm đầu ý hợp sao? Sai! Niềm hạnh phúc và sự hòa
thuận trong một gia định không được quyết định bởi những chuyện đó, mà bởi mấy
chuyện vụn vặt thường ngày, chẳng hạn như con thức dậy sớm hay muộn? Con thích
ăn cay hay ngọt? Con chi tiêu hoang phí hay tiết kiệm? Con thích nấu cơm hay
rửa bát? Con thích xem phim truyền hình hay thời sự? Con thích ở chung với
người già hay ở riêng? Cuối tuần con thích làm gì? Thích ra ngoài tụ tập với
bạn bè hay ở nhà với chồng con?... Trước khi kết hôn, con tưởng rằng đã tìm
được người bạn đời như ý, kết hôn rồi mới phát hiện ra hai đứa con suốt ngày
đấu khẩu, gây gổ chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt. Thái Hồng, mẹ phải nói cho con
biết, trong gia đình chẳng có chuyện gì to tát đâu, có chăng chỉ là những
chuyện vụn vặt mà thôi, chuyện nhỏ không giải quyết xong, chuyện lớn chưa đến
thì cái nhà đó đã tiêu tan rồi…”
“Cùng chung chí hướng thì có gì không tốt sao? Càng
nhiều điểm giống nhau càng ít xung đột. Như cái anh chàng Tần Tiểu Đồng lần
trước mẹ bắt con đi xem mắt đấy, điều kiện nào cũng phù hợp, nhưng hắn mà mở
miệng nói là con chịu không nổi, nào là cổ phiếu, nào là trái phiếu, nào là
ngân hàng…Thực sự là chẳng có tiếng nói chung nào cả, ở trước mặt hắn, con
chẳng thể ngồi yên được mười phút…”
“Con nhóc này, vấn đề của con là ở đấy.” Minh Châu
nhấp một ngụm trà, từ tốn phản bác lại. “Vì sao mọi người lại thích cùng chung
chí hướng? Chỉ vì hai chữ: tiện lợi. Con không cần phải tốn sức tìm hiểu một
con người, hiểu về bản thân là được rồi, dù sao hắn cũng giống hệt con rồi còn
gì! Con cũng chẳng cần nói chuyện với hắn, tự mình nói chuyện với mình là được
rồi. Bọn thanh niên các con cứ thích lười biếng, không biết rằng để hiểu cặn kẽ
một người phải tốn biết bao nhiêu thời gian, nhưng các con cũng chẳng muốn biết
con người thực sự của họ là như thế nào. Chẳng qua chỉ xem người ta như một tấm
gương để xem hình ảnh của mình phản chiếu trong đó. Con xem Hàn Thanh và Hạ
Phong ấy, có chung chí hướng không? Bây