
mà tính, nó
phải được đặt tên là Canh tân biên, sao lại gọi là Canh tỵ biên được chứ?” Dương Thái Văn vặn lại.
Cũng như mọi khi, nếu không có chứng cứ chắc chắn nào
được đưa ra, những cuộc tranh luận thế này có thể kéo dài hàng tiếng đồng hồ.
Chuyện những nhà nghiên cứu văn học cổ vì một luận điểm mà tranh cãi suốt mấy
trăm năm trời, hoặc viết mấy trăm quyển sách cũng chẳng phải là chuyện hiếm.
Người chủ trì lại bắt đầu lên tiếng giảng hòa theo lối ba phải, nói đã đến giờ
giải lao, ban tổ chức có chuẩn bị trà bánh, mời mọi người thưởng thức v.v…
Đây mới là tiết mục Thái Hồng ưa thích nhất. Cô rót
một tách trà xanh, lấy một chiếc bánh kem nhỏ, đang ngó nghiêng tìm người quen,
Dương Thái Văn chạy đến chỗ cô: “Em thân yêu! Cảm ơn em hôm nay đã cứu chị một
bàn thua trông thấy!”
“May mà em có học môn Cổ tịch phiên bản học, không ngờ
lại có ích đúng lúc này. Mà này, rốt cuộc chị sử dụng tài liệu của bên nào
vậy?”
Thái Văn giậm chân: “Ngượng chết đi được, lúc viết bài
luận này chị đang được cử đi học ở Hồng Kông, dùng tài liệu của Đài Loan. Chị
cũng chẳng phải chuyên gia khảo cứu, đâu biết tên sách của Đài Loan khác với
bản của Đại Lục đâu?”
“Em cũng có biết đâu. Hôm nào có thời gian rảnh, hai
chị em mình nghiên cứu kỹ xem rốt cuộc là chữ nào!” Thái Hồng nhỏ giọng nói.
“Hôm nay xem như tạm qua mặt được gã đó, mà chỉ một ví dụ thì luận điểm không
được thành lập, điều hai chị em mình nói cũng chưa chắc đúng nhỉ?”
Dứt lời, cô đảo mắt nhìn quanh, thấy Quý Hoàng đang
đứng nói chuyện với một thầy giáo cách đó không xa. Ánh mắt anh khẽ đưa lướt
qua, thoáng dừng lại trên khuôn mặt cô. Anh vẫn như thế, không cười, nhưng ánh
mắt phảng phất tia ấm áp.
Thái Hồng gật đầu chào anh.
“Em quen anh chàng Quý Hoàng đó à?” Dương Thái Văn
hỏi.
Thái Hồng thoáng ngẩn người: “Anh ấy và em cùng khoa,
đương nhiên biết rồi.”
“Phải nói là trong khoa Văn trường S, cậu ra không tầm
thường đâu nhé! Nổi tiếng là chàng trai mặt lạnh, có học vấn uyên thâm, có thầy
hướng dẫn là một trong những giáo sư nổi tiếng nhất, mà tính khí thì cũng rất
lạ kỳ. Năm đó con gái hiệu trưởng trường S thích cậu ta, chủ động bày tỏ, vậy
mà đến một nụ cười cậu ta cũng chẳng cho cô ấy. Nếu như không vì thế mà đắc tội
với hiệu trưởng, chắc chắn cậu ta đã được giữ lại trường rồi, chứ làm gì mà đến
chỗ này của chúng ta cơ chứ?”
“Ồ, ra là vậy à? Hóa ra anh ta cũng là một miếng mồi
ngon đấy chứ nhỉ? Em không nhìn ra đấy, nhưng mà…” Thái Hồng tuy trong lòng rất
kinh ngạc nhưng vẫn vờ tỏ ra bình thản. “Vì sao anh ấy không thích cười?”
“Anh chàng này có tuổi thơ bi thảm”, Dương Thái Văn
thấp giọng nói. “Nghe đồn cha cậu ta mất sớm, gia cảnh cực kỳ khó khăn.”
Thái Hồng lườm chị một cái: “Ấy, kỳ lạ, sao chị lại
biết nhiều như thế? Chị quen anh ta à?”
Thái Văn lắc đầu: “Ở khoa chị có một lão hồi sinh viên
ở chung phòng ký túc với cậu ta. Gã thầy ấy ỷ nhà có chút tiền nên nhìn những
người dưới quê lên tỉnh bằng nửa con mắt. Lão thường xuyên rủ một đám bạn bè
đến ăn cơm ở quán ăn mà Quý Hoàng làm thêm, bảo Quý Hoàng chiết khấu cho lão,
còn bảo cậu ta hầu rượu cả đám. Anh chàng Quý Hoàng này vẫn rất bình thản, trầm
tĩnh, cư xử đúng mực. Không những đi ra rót rượu, còn hỏi bọn họ ăn uống có vừa
ý hay không. Nghe nói khi cậu ta tốt nghiệp, có đến mấy trường tranh giành,
cuối cùng vì nể mặt Quan Diệp nên cậu ta mới đến đây. Tuổi còn trẻ mà đã ra một
cuốn sách chuyên ngành, nhận được sự đánh giá rất cao của giới học thuật. Em cứ
chờ xem, chẳng mấy chốc mà học vị phó giáo sư sẽ được duyệt cho cậu ta cho
xem.”
Ngay sau đó, Dương Thái Văn than thở: “Nhưng còn chị,
học vị phó giáo sư của chị không biết bao giờ mới được duyệt đây? Trời ơi, chức
danh này sao mà khó ăn quá vậy trời?”
Nghe xong, Thái Hồng đã rầu nay càng rầu thêm, thầm
nghĩ, ít ra chị còn có cái mà hy vọng, còn em, đến học vị tiến sĩ còn chưa lấy
được nữa là…
Tán gẫu vài câu, thấy Thái Văn rời đi, Quý Hoàng liền
bước đến: “Chào!”
“Chào! Thầy Quý Hoàng cũng có hứng thú với văn học cổ
ư?” Thái Hồng hỏi.
“Uhm. Anh thích tham gia hội thảo học thuật, có thể
nắm bắt được xu hướng mới nhất.” Thoáng dừng lại, anh nói: “Ban nãy em lên “võ
đài” đánh giúp bạn phải không?”
“Sao anh biết?” Thái Hồng khoanh tay trước ngực. “Võ
đài học thuật, anh nghĩ dễ đánh lắm sao?”
“Ý tôi là, cô Hà đây tài năng xuất chúng khiến mọi
người phải trầm trồ kinh ngạc, sự sùng bái của tôi đối với tài thao thao bất
tuyệt của cô như sóng biển trào dâng vậy.”
Thái Hồng phì cười.
“Nếu em muốn “thêu hoa trên gấm”, anh sẽ cung cấp cho
em một bằng chứng.”
“Hả?”
“Chữ “tổ” của Ngũ tạp tổ chính là chữ “tổ” trong từ “tổ chức”. Trong bài tự của
quyển sách đó có giải thích.”
Thái Hồng ngẩn người: “Thế sao ban nãy anh không nói?”
“Có vài đàn anh khóa trên ngồi ở đó, từ đầu chí cuối
chẳng ừ hử câu nào. Anh sợ người ta lại nói rằng, cả đám người tranh cãi suốt
nửa buổi trời mà ngay đến bài tựa cũng chẳng chịu kiểm tra cho tử tế. Thái độ nghiên
cứu học thuật cần phải nâng ca