Snack's 1967
Thành Phố Hoang Vắng

Thành Phố Hoang Vắng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323954

Bình chọn: 7.5.00/10/395 lượt.

rên

Power Point trưng ra một đống hình ảnh, nhìn hoa cả mắt, có vẻ như chỉ là bỏ

vào cho đủ số. Quả nhiên, vừa mới báo cáo xong đã bị một đàn anh họ Tôn công

kích: “Cô Dương, tôi muốn chỉ ra hai sai sót trong phần dẫn chứng trong bài báo

cáo của cô, cả hai đều là lỗi về tên sách. Chữ “trở” trong Ngũ

tạp trở
là ghép từ chữ “nhân” và “thư”,

không phải chữ “tổ” của từ “tổ chức”. Còn nữa, là Canh Tỵ biên, chứ không phải Canh kỷ biên.”

Đây chính là lỗi sai mà mọi người thường nói, là sai

sót mà một người làm nghiên cứu không nên mắc phải nhất.

Nét mặt của Dương Thái Văn thoáng sầm lại, pha chút

căng thẳng. Nhưng lúc này, dù có căng thẳng đến đâu cũng phải cố giữ vững lập

trường của mình: “Tôi đã đối chiếu dẫn chứng rồi, chắc chắn là không sai. Thầy

Tôn nói như thế liệu có chứng cứ nào không?”

“Đây là kiến thức thường thức trong văn học cổ. Nếu cô

Dương không tin thì cứ đi tra Từ Nguyên.”

Trông thấy vẻ lúng túng của Dương Thái Văn, hắn càng

víu chặt không buông: “Dù cô Dương chưa tra qua Từ Nguyên, không kiểm tra tên

sách, chắc cũng biết chữ “trở” trong Dậu dương tạp trở viết sao chứ hả?”

Dương Thái Văn khẽ cắn môi.

Thái Hồng giơ tay: “Tôi có thể thay cô Dương bổ sung

một chút không?”

“Đương nhiên là được.”

Thái Hồng nói: “Người ta nói quá tin sách để rồi bị

ràng buộc, chẳng bằng không dùng sách thì hơn. Ta không thể hoàn toàn tin vào Từ

Nguyên
được, trong đó có không ít sai

sót.”

“Ý cô là…”, thầy Tôn cười nhạt. “Chúng ta không nên

tin tưởng vào bộ từ điển uy tín này?”

“Chữ “tổ” với bộ giảo ti cũng có khả năng chứ!” “Tổ”

có nghĩa là “dây lụa”, nó có thể có đủ loại màu sắc, cho nên từ “hoa mỹ” thời

cổ cũng được gọi là “tổ mỹ”. Ngũ tạp tổ có thể giải thích là sợi dây lụa năm

màu, như thế có thể lắm chứ?”

“Cô có chứng cứ không?”

“Quyển anh nói là Dậu dương tạp trở, nhưng cũng có Tam tài tạp tổLưu tử tạp tổ đấy chứ. Hai quyển sách sau đều là “tổ” trong từ “tổ

chức”.

“Trong sách của Hồ Sĩ Doanh và Tôn Khải Đệ đều viết là Ngũ

tạp trở
, chứ không phải “tổ” của từ “tổ

chức”, chẳng lẽ chuyên gia cũng sai sao?”

“Dù là chuyên gia cũng không thể hoàn toàn tin tưởng

hết. TrongMinh sử ghi là Ngũ

tạp tổ
, chẳng lẽ Minh sử cũng sai sao?”

“Nhưng mà…” Người đó nhất thời cứng lưỡi.

“Rốt cuộc là chữ “tổ” hay chữ “trở”, tôi nghĩ phải xem

chủ ý của tác giả như thế nào, điều này thì phải tra lời tựa mà bản thân tác giả

viết rồi mới có thể quyết định được.” Thái Hồng khẽ cười. “Thầy Tôn, thầy nghĩ

sao?”

“Được thôi, tạm thời bỏ qua không bàn Ngũ tạp trở

nữa.” Nét mặt của thầy Tôn thoáng đờ ra, giọng điệu đã có phần dịu xuống. “Nói Canh

Tỵ biên
thành Canh kỷ

biên
liệu có quá nhầm lẫn không? Đến

giờ, tên sách mà tôi xem qua dù bằng chữ giản thể hay phồn thể đều là Canh

Tỵ biên
.”

Giúp người thì giúp cho trót, tiễn Phật tiễn tới tận

Tây Thiên. Thái Hồng lướt mắt nhìn quanh những thầy cô tham gia hội nghị, trừ

Quý Hoàng ra, không có nhân vật nặng ký nào ở đây, đâm lao thì phải theo lao,

cô liều luôn, kiên trì đến cùng: “Điều đó cũng chưa chắc. Thầy Tôn, thầy cũng

biết thuật khắc thời Minh rất qua loa, sơ sài. Trong rất nhiều sách, các chữ

“kỷ”, “dị”, “tỵ” không có phân biệt, tất cả đều khắc thành chữ “tỵ”, không phân

biệt độ dài, ngắn của các nét sổ, ngang, móc. Không tin thầy có thể xem bản

khắc Tình sử của Phùng

Mộng Long, cả ba chữ này đều y như nhau. Cho nên, dù tên là Canh

Tỵ biên
, thì cũng có khả năng là chỉ Canh

kỷ biên
, người đương thời khi đọc sẽ dựa vào

ngữ cảnh mà hiểu. Đến khi chuyển đổi chữ phồn thể sang giản thể thì nảy sinh

vấn đề, thế là chuyển tất cả những chữ đó thành chữ “tỵ”…”

Anh thầy họ Tôn tỏ thái độ không tán đồng: “Những lời

giải thích này không đủ thuyết phục. Các bản khắc từ đời Thanh, nhất là bản

quan khắc, cả ba chữ này đã được phân rõ ra rồi. Ban nãy cô có nhắc đến Minh

sử
, trong Minh sử cũng viết là Canh tỵ biên. Minh sử chẳng lẽ lại sai sao? Huống chi tác giả còn viết thêm

phần kế tiếp tên là Tục tỵ biên. Nếu theo như cô nói thì phải gọi là Tục

kỷ biên
mới đúng.”

Thái Hồng cứng họng, thầm mắng bản thân, rõ là vớ vẩn,

tự dưng nhắc đến Minh sử làm

cái gì?

“Nó cũng có thể được gọi là Tục kỷ biên lắm chứ”, Thái

Hồng cố chống chế. “Chẳng qua là để đỡ phiền nên người ta khắc thành chữ “tỵ”

mà thôi.”

“Thực ra…” Dương Thái Văn đột ngột chen ngang, đưa ra

chứng cớ mới. “Dựa vào năm biên tập quyển Canh kỷ biên, nó viết về những chuyện xảy ra từ năm Canh ngọ đến

năm Kỷ Mão, gọi là “Canh kỷ” sẽ hợp lý hơn.”

Anh thầy Tôn phản bác lại: “Niên đại đó chỉ là do

người khảo cứu căn cứ vào những sự kiện lớn có trong sách mà suy luận ra, tác

giả không hề giải thích, cũng không nói việc đặt tên quyển sách này có liên

quan đến năm hoàn thành. Huống chi, hai năm sau Kỷ Mão chính là Tân Tỵ nên cũng

có thể gọi là Canh tỵ biên mà.”

“Cho dù là như thế, nếu dựa vào thiên can