
khỏe lại được. Anh...”
“Reng reng reng...” Tiếng chuông điện thoại chói tai cắt ngang màn cảm ơn thâm tình của Âu Dương Thành.
Lâm Tử Mạch nhìn anh một cái thật sâu, rồi đứng dậy đi ra phòng khách nhấc điện thoại.
Vừa rồi Âu Dương Thành đã nói gì? Anh nói: “Nếu không có em, Âu Dương Thành này sẽ không thể khỏe lại được.”
Anh nói: “Nếu không có Lâm Tử Mạch thì mắt của anh sẽ không thể sáng lại được!”
Nhưng, cuộc đòi Âu Dương Thành chẳng phải đã không còn có Lâm Tử Mạch rồi đó sao?
Cô làm gì vậy? Cô khiến cho Lâm Tử Mạch mười lăm tuổi không gặp được Âu
Dương Thành, vậy thì sau đó cô sẽ không đến Nam Kinh, cũng không đi
xuyên thời gian từ năm 2007 trở về năm 2000 bên hồ Huyền Vũ, để rồi
chính vì thế mà Âu Dương Thành mù lòa của năm 2000 không bao giờ còn
được nhìn thấy ánh sáng mặt trời nữa.
Có lẽ Âu Dương Thành chỉ
nói vậy thôi, nhưng, ai có thể bảo đảm rằng việc đẩy Lâm Tử Mạch ra khỏi cuộc đời Âu Dương Thành sẽ không khiến anh bị mù vĩnh viễn.
Không! Làm sao cô có thể nhẫn tâm để Âu Dương Thành sống cả đời trong bóng
tối, làm sao cô có thể vĩnh viễn bỏ lại anh trong bóng tối.
Dù
yêu anh, cô đã tương tư mất bảy năm trời, đù ở bên anh suốt bao năm
nhưng cô vẫn không thể bước vào trái tim đó, dù phải lặng lẽ rời đi vì
sự trở về của Trình Tử, cô cũng không sợ.
Vì cô muốn ở bên anh, vì cô không muốn anh bị mù!
“Xin chào!”
Lâm Tử Mạch trả lời điện thoại như một cái máy, một giọng nói phấn khích
lập tức vang lên từ đầu dây bên kia: “A Tử, mau ra mở cửa, anh muốn dành cho em một niềm vui bất ngờ.”
“Hả? Vâng.”
Lâm Tử Mạch bối rối ra mở cửa, Hứa Mục bất ngờ xuất hiện trước cửa với một bộ com-lê
trắng từ đầu đến chân và bó hồng đỏ thắm trên tay.
“Sao lại đứng ngây ra như thế?” Hứa Mục hứng khởi cốc lên đầu Lâm Tử Mạch, không hề để ý đến bầu không khí trong phòng.
Âu Dương Thành lúc đó cũng đi ra khỏi phòng ăn. Khi lờ mờ nhìn thấy bộ
dạng nghiêm chỉnh của Hứa Mục, anh hơi sững sờ, nhưng sau đó liền im
lặng ngồi tựa vào ghế sô pha nhìn hai người họ.
Hứa Mục tặng hoa cho Lâm Tử Mạch rồi nồng nàn thổ lộ: “A Tử, anh thích em!”
“Xí!” Lâm Từ Mặc quẳng hoa trả lại Hứa Mục, quay người bước đi: “Lại đến nữa!”
Hứa Mục không nói thêm nữa, anh chuyển ánh mắt về phía Âu Dương Thành: “A Thành, cho anh ở đây một thời gian được không?'
Âu Dương Thành cũng nhìn Hứa Mục chằm chằm, hai người họ cứ nhìn nhau như
thế rất lâu. Cuối cùng, Âu Dương Thành cũng mở miệng nói: “Anh tự dọn
phòng cho mình đi.” Sau đó, anh không còn quan tâm đến Hứa Mục nữa mà
vẫn ngồi trên ghế sô pha xem tivi.
Hứa Mục không chút bận tâm đến sự lạnh nhạt của Âu Dương Thành. Anh chào Lâm Tử Mạch rồi kéo hành lý đi dọn phòng.
Tivi đang phát chương trình thảo luận tiêu điểm. Âu Dương Thành xoay người
ngồi đối diện với Lâm Tử Mạch trầm tư bên cạnh, rồi nói: “A Tử, tối
nay...” Lưỡng lự một lúc, cuối cùng anh lại quay người về chỗ cũ: “Thôi, để sau hãy nói.”
Lâm Tử Mạch đang tìm cách cứu vãn mọi chuyện,
nhưng thấy vẻ khác thường của Âu Dương Thành bèn quay đầu lại hỏi: “Anh
có chuyện gì cứ nói đi.”
“Chẳng có gì cả.” Âu Dương Thành cầm
điều khiển chuyển kênh liên hồi: “Đúng rồi, Trình Tử ngày mai sẽ về. Cô
ấy nói không cần anh phải ra đón, nhưng lại bảo anh tìm một địa điểm đặc biệt, rồi đến đó đợi cô ấy. Lư Sơn lớn như vậy, địa điểm cũng nhiều như vậy nhưng nhất thời anh không nghĩ ra nơi nào để đến. Em thử nói xem
anh nên đi đâu đợi cô ấy?”
“Hang Cẩm Tú!” Lâm Tử Mạch bỗng hoạt bát hẳn lên, nhanh nhảu nói: “Ngày mai chúng ta sẽ trèo lên đỉnh núi.”
“Ở đó ư?” Âu Dương Thành ngẫm nghĩ: “Liệu cô ấy có thể tìm được không?”
“Chắc là được, em thấy chỗ đó là hợp lý nhất.”
Âu Dương Thành mỉm cười: “Được rồi, vậy đi hang Cẩm Tú nhé!”
Thì ra là vậy.
Hòn đá đè nặng trong lòng Lâm Tử Mạch cuối cùng cũng hạ cánh xuống đất an toàn.
Bất luận thế nào, tất cả sẽ phải xảy ra vào ngày 4 tháng 7, Tử Mạch mười
lăm tuổi sẽ gặp được Âu Dương Thành, mọi chuyện sẽ trở về quỹ đạo cũ.
Cuối cùng cô cũng có thể an tâm được rồi.
Rạng sáng ngày 4 tháng 7, nhận ra bản thân đang tự tay vun đắp mối tình đầu
cho mình, Lâm Tử Mạch đã mất ngủ một đêm trước màn trúng tiếng sét ái
tình vận mệnh đó.
Mặc tạm một bộ đồ lên người, cô bước ra khỏi giường, định ra ngoài đi dạo.
“A Tử, sớm như thế này mà em đã dậy rồi à?” Vừa bước ra khỏi phòng đã gặp
một người đi về phía cô từ trong bóng tối. Nếu như anh ta không lên
tiếng trước thì đã lập tức được chào hỏi bằng chiêu thức phòng thân của
con gái.
Kéo lại bộ đồ sắp trôi xuống vì sợ hãi, Lâm Tử Mạch
trách móc: “Muộn như thế này sao anh còn chưa ngủ, đứng trước cửa phòng
em làm gì?”
Hứa Mục chớp chớp mắt, hai con ngươi đen láy của anh
ta lấp lánh trong bóng tối: “Anh hy vọng người em nhìn thấy đầu tiên sau khi tỉnh giấc là mình nên đứng phục sẵn trước cửa.”
Lâm Tử Mạch nhăn mày, song vẫn chưa lên tiếng. Hứa Mục đưa tay lên vuốt trán cô.
“Đừng nhăn mày như thế, anh không muốn nhìn thấy em đau buồn đâu.” Hứa Mục
vừa nhẹ nhàng vuốt những nếp nhăn trên trán Lâm Tử Mạch, vừa nói: “A Tử, em nghĩ xem t