
quãng thời gian tốt đẹp cuối cùng.
Tháng Sáu là mùa ít khách ở Lư Sơn nhưng du khách đến ngắm cảnh núi Lư Sơn nổi tiếng cũng không ít. Đỉnh Ngũ Lão, hồ Như Cầm, vách Long Thủ, thác Tam Điệp, động Hàm Phàn... Cảnh đẹp ở Lư Sơn nhiều
không đếm xuể, trong nội thành Cửu Giang còn có lầu Tam Dương, đình Yên
Thủy, đình Tỳ Bà. Không thể để Âu Dương Thành quá mệt mỏi, Lâm Tử Mạch
liền quyết định thực hiện theo kế hoạch cơ bản chơi một ngày, nghỉ một
ngày. Thời gian đối với họ dường như thật dư thừa, nhưng thực ra đối với Lâm Tử Mạch lại vô cùng ngắn ngủi.
Hai người đến thác Tam Điệp vào một ngày trời trong nắng ấm.
Ngắm thác Tam Điệp từ trên núi không thể sánh bằng ngắm dòng thác từ phía
dưới, nhưng dường xuống phía dưới chân thác có chút khó khăn, sau khi
ngồi cáp treo vẫn phải đi bộ hơn một nghìn bậc đá nữa. Mắt Âu Dương
Thành chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng và bóng người lờ mờ, còn để nhìn rõ
được bậc thang thì rất khó, cho nên Tử Mạch cũng không định dẫn anh
xuống đó. Hai người chọn một chỗ tốt nhất để đứng, ngắm nước chảy từ
thác Tam Điệp.
“Thế nào, anh có nhìn rõ không?” Lâm Tử Mạch hỏi
Âu Dương Thành. Được ngắm nhiều cảnh non sống tươi đẹp của đất nước,
tinh thần anh vui vẻ thoải mái hon, việc này cũng giúp ánh mắt anh phục
hồi nhanh hơn.
Âu Dương Thành đưa mắt nhìn ra phía xa xa, miệng anh nở nụ cười nhã nhặn: “Anh nhìn thấy.”
Cảm nhận được vẻ đẹp của thác nước hùng vĩ, Âu Dương Thành quay đầu lại nhìn Lâm Tử Mạch, hỏi: “Em thực sự không muốn đi xuống?”
“Không đi.” Lâm Tử Mạch cười tủm tỉm nói.
Âu Dương Thành nghiêng nghiêng đầu, nói: “Vì anh mà em không thể xuống
phía dưới để ngắm thác Tam Điệp được... Em có biết, mọi người đều nói,
‘không đến thác Tam Điệp, không phải khách của Lư Sơn’ không?” Lâm Tử
Mạch vì anh mà từ bỏ cơ hội được ngắm thác từ bên dưới, Âu Dương Thành
thực có chút áy náy.
“Không quan trọng.” Lâm Tử Mạch bước tới gần Âu Dương Thành, nắm lấy cánh tay anh, cô vẫn cười tủm tỉm nói: “Chúng
ta có thể chờ khi mắt anh tốt hơn thì sẽ quay lại đây, còn có cơ hội
khác, không cần áy náy.”
Âu Dương Thành gật gật đầu, thoải mái
nói: “Cũng đúng, hơn nữa đến lúc đó anh cũng có thể giúp em chụp ảnh.”
Quay mắt lại tiếp tục nhìn thác nước, anh có chút khó hiểu, hỏi: “Anh
không rõ vì sao em không thích chụp ảnh, phong cảnh đẹp như vậy mà không muốn lưu lại làm kỉ niệm à?”
“Kỉ niệm tốt đẹp lưu lại trong ký
ức là đủ rồi.” Lâm Tử Mạch có chút buồn bã: “Chỉ cần mình biết mình đã
tói là tốt rồi, hà tất phải nhớ. Lư Sơn đứng đó cả ngàn năm nay, du
khách đến rồi lại đi, nó có nhớ ai đâu?”
“Được rồi.” Âu Dương Thành không cố ép cô nữa, anh khẽ mỉm cười nghiêng đầu nhìn cô.
Bây giờ Lâm Tử Mạch đang kéo tay anh cho nên anh chỉ có thể nhìn thấy mái
tóc đen mượt như thác nước của cô, màu đen của tóc cô chính là màu sắc
đầu tiên anh nhìn thấy sau khi thoát khỏi thế giới bóng tối. Trong lòng
anh thoáng chốc đã dịu lại, đến cả giọng nói của anh cũng nhẹ nhàng hơn
rất nhiều: “Đúng vậy, chỉ cần chúng ta xem và ghi nhớ trong lòng là tốt
rồi.”
Từ đầu đến giờ vẫn luôn như vậy, giữa hai người bọn họ vẫn
duy trì mối quan hệ bình thường nhàn nhạt, Lâm Tử Mạch dẫn Âu Dương
Thành đi ngắm tất cả cảnh đẹp trong ánh nắng dịu dàng ở Lư Sơn, mãi cho
đến ngày 2 tháng 7, tận ngày hôm đó cô mới quyết định thực hiện ý định
của mình.
Buổi sáng sớm ở đây thường có sương mù mông lung mờ
mịt, từ chỗ ở đi ra, dọc theo đường Như Cầm tìm đến hang Cẩm Tú, Lâm Tử
Mạch và Âu Dương Thành thoải mái vui vẻ đi dưới bóng hàng cây râm mát.
Mục tiêu của cô bây giờ, chỉ còn lại là Lâm Tử Mạch mười lăm tuổi gặp Âu Dương Thành trên đỉnh núi Lư Sơn.
Từ khi đến Lư Sơn, Lâm Tử Mạch vẫn chưa cùng Âu Dương Thành đến hang Cẩm Tú. Không biết là vì cô sợ
đau lòng khi về thăm chốn cũ, hay là vì lo lắng mình cuối cùng có thể
không nỡ ngăn cản sự gặp gỡ khiến trái tim cô rung động. Trong khoảng
thời gian chưa đến một tháng này, mỗi ngày cô đều phải hạ quyết tâm, cho đến hôm nay, cho đến lúc nếu không đỉ thì sẽ không còn cơ hội để đi
nữa, thì cuối cùng cô mới cổ vũ dũng khí của chính mình để quyết định
đến đây.
Cô đương nhiên có thể nghĩ được, trước ngày 4 tháng 7
đến nơi này, theo lẽ thông thường thì Âu Dương Thành sẽ không đến đây
lần thứ hai nữa, và như vậy sẽ không gặp được Lâm Tử Mạch ở đỉnh núi này vào hai ngày sau.
Thật ra, khi cô đưa Âu Dương Thành đến ngọn núi này, những gì cô muốn làm cũng đã làm được một nửa.
Dường như càng gần đến nơi thì cô càng thêm lo sợ, khi tầm mắt đã nhìn thấy đỉnh núi, Lâm Tử Mạch lại bị vấp phải một hòn đá.
“Có sao không.” Cả người cô mới hơi lảo đảo một chút, Âu Dương Thành đã
phát hiện ra, nhanh chóng dừng bước đỡ cô: “Làm sao vậy?”
Cảnh này dường như có chút quen thuộc.
Lâm Tử Mạch nhanh chóng xua di nỗi bất an trong lòng, thuận thế túm lấy
cánh tay Âu Dương Thành, cười cười nói: “Không sao ạ! Chỉ vấp phải hòn
đá nhỏ thôi, chúng ta đi tiếp nhé.” Nói xong cô lại tiếp tục đi về phía
trước, nhung rõ ràng bước đỉ của cô có chút khập khiễng.
Nhưng Âu Dương Thành vẫn đ