
ứng im một chỗ chẳng hề dịch chuyển, Lâm Tử Mạch không phát hiện ra sự bất thường của anh, cô quay lại nháy mắt mâỳ cái với
anh, cười nói: “Đi thôi!”
Âu Dương Thành tiến lên hai bước, nắm lấy vai cô, giọng nói có chút hờn giận: “Bị thế này rồi mà còn thể hiện! Anh đỡ em!”
“Anh nhìn rõ hơn rồi?” Lâm Tử Mạch nhớ tới việc Âu Dương Thành chỉ có thể
nhìn được hình dáng người lờ mờ, liền hỏi: “Ngay cả em đi khập khiễng
anh cũng nhìn ra sao? Xem ra ánh mắt anh đã hồi phục không ít rồi!”
“Ừm, hình như là vậy.” Âu Dương Thành nhíu nhíu mày, thật ra anh cũng không
chú ý, bởi vì tầm mắt của anh vẫn còn nhòe nhoẹt, chưa có cải thiện rõ
ràng, cho nên anh cũng không để ý lắm đến thay đổi này.
“Chắc
chắn rồi!” Lâm Tử Mạch vui mừng ngẩng đầu nhìn lên ánh mắt Âu Dương
Thành: “Anh nghĩ lại đi, lúc anh mới nhìn được, chẳng phải khoảng cách
rất gần anh mới thấy được bóng người lờ mờ sao? Vừa rồi khoảng cách xa
như vậy, anh vẫn có thể thấy rõ em, đó là tiến bộ rất nhiều đấy, thế mà
anh còn không nói cho em biết!”
Âu Dương Thành nhắm mắt vào, lại
mở mắt ra, lần này anh mới phát hiện hình như mình đã nhìn rõ hơn không
ít. Anh vui vẻ cúi đầu nhìn về phía Lâm Tử Mạch, nhưng rồi anh lại thất
vọng phát hiện ra mình vẫn chưa nhìn thấy rõ khuôn mặt cô, tuy rằng, anh cũng lờ mờ nhìn ra cô có một cái cằm nhỏ nhắn xinh đẹp.
“Thế nào, không có tiến bộ ư?” Lâm Tử Mạch nhìn thấy nỗi thất vọng trong mắt Âu Dương Thành, vội vàng hỏi.
Âu Dương Thành nhanh chóng giấu đi cảm xúc nho nhỏ của mình, một lần nữa
tươi cười nói: “Không phải, so với lúc vừa bắt đầu, quả thật đã nhìn rõ
hơn rất nhiều. Nhưng vẫn không nhìn rõ được em.”
Lâm Tử Mạch
dường như hài lòng hom Âu Dương Thành rất nhiều, thuận theo cánh tay anh đang ôm lấy vai mình, nâng một cánh tay lên vòng qua thắt lưng anh, cô
vừa để Âu Dương Thành dìu cô đi về phía trước, vừa nói: “Có tiến bộ là
tốt rồi, bình minh sắp đến, ánh sáng sẽ không còn xa nữa!”
Cả hai người cùng nói nói cười cười một lúc, cuối cùng đã lên được đỉnh núi.
Hang núi quen thuộc, mây mù quen thuộc, người quen thuộc.
Lâm Tử Mạch chưa thể thoát ra được những cảm xúc mãnh liệt đang cuồn cuộn
tuôn trào, Âu Dương Thành thì theo số mệnh đi đến vị trí anh đã đứng khi lần đầu tiên cô gặp anh.
“Đây chính là hang Cẩm Tú!” Vóc dáng
kiên nghị của Âu Dương Thành đứng đối diện với biển mây đang cuồn cuồn
bay đến, buông ra một lời cảm khái.
Chính là như vậy! Trong đầu Lâm Tử Mạch nổ “ầm” một tiếng.
Áo sơ mi màu đen giản dị, quần kaki màu cà phê, không biết là bởi vì mồ
hôi chảy ra hay vì sương mù làm ẩm ướt, tình cảnh này, hai ngày sau sẽ
diễn ra!
Lâm Tử Mạch ôm chặt lấy ngực, cắn chặt môi, giống như e
ngại trái tim mình đập quá nhanh mà có thể nhảy ra từ miệng, cô không
thể nói gì, không thể nghĩ gì, từng bước từng bước lùi lại phía sau, cho đến khi vấp phải một hòn đá to, ngã ngồi trên mặt đất.
“Em làm
sao vậy?” Âu Dương Thành đột nhiên quay người lại giống hệt khi ấy, trên miệng còn có một nụ cười sáng láng rạng rỡ giống như nụ cười cô đã chụp được trong máy ảnh của mình.
Kết thúc rồi!
Tất cả đều đã
kết thúc, cho dù cô có hôi hận, cho dù cô có nghĩ là không thay đổi, thì tất cả đã thay đổi rồi, Lâm Tử Mạch mười lăm tuổi sẽ không gặp được Âu
Dương Thành nữa!
Cô cắn chặt môi, nhưng không hề có chút cảm giác đau đớn nào.
“Em làm sao vậy?” Âu Dương Thành đi đến chỗ Lâm Tử Mạch bị ngã, không nói
một lời, dáng vẻ buồn bực, lo lắng không thôi, anh nhanh chóng bước tới
gần cô hỏi.
Lâm Tử Mạch từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía chàng
trai mà cô đã tự tay đẩy anh ra khỏi cuộc đời mình. Lúc này hối hận còn
kịp không? Cho dù bây giờ cô đã hiểu, hóa ra cô tình nguyện đau khổ cả
đời, cũng không muốn chưa bao giờ gặp được anh, không muốn không được ở
bên cạnh anh, nhưng thực không có cách nào!
“Âu Dương...” Cô đột nhiên đứng dậy, ôm chặt lấy Âu Dương Thành: “Đừng nói gì cả, anh hãy ôm em thật chặt được không, xin anh!”
Âu Dương Thành không biết vì sao Lâm Tử Mạch đột nhiên như vậy, nhưng vẫn
thuận theo cô, không nói gì, mà chỉ ôm cô thật chặt vào lòng.
Trên hang Cẩm Tú, trời vốn đang trong xanh không gợn chút mây, bỗng nhiên
mây mù cuồn cuộn từ đâu bay tới, rồi đột ngột lại bay đi, hai người nam
nữ trẻ tuổi này, lại dùng tư thế như vạn năm không đổi, ôm chặt lấy nhau không để ý đến sự thay đổi thất thường của màn sương mù dày đặc. Ngày 3 tháng 7, Lâm Tử Mạch có những biểu hiện không giống như thường lệ.
Mới sáng sớm, cô đã ngồi ngây ra như tượng gỗ trước màn hình máy tính, mở
hết trang này đến trang khác, chọn ra một bộ phim chẳng ai biết, rồi
nhìn trân trân vào dòng người đi lại không ngớt trên màn hình, mặt không hề biểu cảm. Người vốn để ý đến Âu Dương Thành từng phút từng giây như
Lâm Tử Mạch hôm nay bỗng nhiên cũng không chú ý anh đã rời đi từ lúc
nào.
Âu Dương Thành không hiểu vì sao sau khi trở về từ hang Cẩm
Tú, Lâm Tử Mạch lại giống người mất hồn như vậy. Từ khi quen biết nhau,
cô luôn vui vẻ hoạt bát, dù anh biết trong lòng cô gái này nhất định có
tâm sự, cũng biết cô đ