
i người ta là không thể nói ra.”
Buổi chiều Văn Ngọc Đang mang về Lưu Thành Hề bị thương rầu rĩ ỉu xìu, nàng vẻ mặt không tốt kể lại sự việc.
Thì ra Ngô Vô Lại là do Lưu Thành Hề tìm đến, Lưu Thành Hề sai Ngô Vô Lại đem Thất Nương ra ngoài thành, ra đến đó sẽ có bố trí khác.
Không ngờ bọn họ bọ ngựa rình mồi, chim sẻ phía sau, vừa ra khỏi thành đã có kẻ đến cướp người đi mất.
“Ngô Vô Lại nói, bọn người đó đều che mặt, nhưng xem dáng bộ cử chỉ
thì không giống người ở Long Thành, hắn nói Lưu Thành Hề vì muốn đoạt
người lại ngay cả mạng cũng không cần, cũng là bọn hắn tìm cách cứu về,
bọn họ biết chọc phải đại họa nên không dám đến báo Lưu phủ, chỉ âm thầm tìm một đại phu đến trông Lưu Thành Hề.”
Lưu Trường Khanh đối với Lưu Thành Hề vừa tức giận vừa đau lòng,
nhưng thấy hắn thân cũng không lành lặn, chỉ đành sai hạ nhân chăm sóc
kỹ.
Văn Ngọc Đang trong lòng ngũ vị tạp trần, lấy tư cách của Thất Nương
như vậy, có nam tử ái mộ nàng cũng không ngạc nhiên, nhưng sao lại là
hắn? Nàng tâm trạng buồn bực, Thất Nương đối với ca ca của ta nhất mực
chân tình, ngươi đang yên đang lành làm chi sáp vào thọc gậy, nếu không
phải Lưu Thành Hề ngươi phá rối, sao có phần cho kẻ khác thừa cơ…
Bỗng bên ngoài sảnh vang đến một tiếng kiêu lanh lảnh, Bao tiên sinh
đi ra sân, tôi tớ Lưu phủ khiếp sợ nhìn con kiêu tự nhiên sà xuống, đáp
lên cánh tay ông ta.
Bao tiên sinh trìu mến vuốt ve nó: “Đã trở về.” Nó thân thiết cọ cọ
hai cái lên mặt Bao tiên sinh, Bao tiên sinh gỡ xuống từ chân nó một ống trúc, xem qua thư bên trong, biến sắc: “Đại sự không hay rồi.”
Đêm qua hoàng thượng ngủ lại Vân Hà các của Lệ Chân công chúa, sáng
nay hoàng thượng hạ thánh chỉ, chính thức phong Lệ Chân công chúa làm Lệ phi, nếu Lệ Chân công chúa đã gả vào Long Giao quốc, Tần Tương kia cũng không tiện ở lại nữa, ngài mai hắn sẽ khởi hành về nước.
Sự tình sao lại trùng hợp như vậy? Hai người cùng liên quan đến việc Thất Nương mất tích lại đồng thời về nước.
“Nguy rồi, Nhật Hưng quốc và Tây Lũng quốc một đông một tây, hôm nay
Thất Nương đã bị bọn chúng bắt ra ngoài thành, vậy chúng ta rốt cuộc là
phải… truy đuổi bên nào?” Văn Chiên cũng không khỏi biến sắc.
Nhưng hôm nay chỉ có thể chờ tin tức.
Đến chạng vạng, Văn Ngọc Hổ cũng trở lại Lưu phủ, nhưng hoàn toàn
không thu hoạch được gì, lúc này hắn cũng đã biết việc Tần Tương sắp về
nước.
Nhìn Văn Ngọc Hổ vẻ mệt mỏi, Lưu Trường Khanh áy náy: “Là ta không
biết cách dạy con, khiến cho con và Thất Nương ngày mai không thể thành
thân.”
Văn Ngọc Hổ vỗ vỗ ấn đường (chỗ giữa hai đầu lông mày): “Đây không phải lỗi của Lưu bá bá, Thành Hề đã trưởng thành, tự mình gây ra
chuyện dĩ nhiên cũng phải tự chịu hậu quả, bất quá bây giờ không phải
lúc truy cứu trách nhiệm, việc cần thiết trước mắt là phải tìm được Thất Nương về đã.”
Bao tiên sinh trầm tư nói: “Thất Nương không ở trong thành… Chuyện
này khiến chúng ta khó khăn, như vậy xem ra chúng ta chỉ có thể đuổi
theo bọn họ tìm hành tung Thất Nương, còn phải nghĩ cách cứu người,
chẳng qua rốt cuộc kẻ nào đã bắt Thất Nương? Chúng ta nên theo ai?
Chuyện này thật sự khó khăn.”
Văn Chiến nói: “Còn nữa, Tần Tương dẫn theo một ngàn binh mã, nếu như hắn giấu Thất Nương giữa đám binh sĩ, chúng ta rất khó phát hiện ra.”
Mọi người không khỏi thấy lúng túng, nan giải nhất chính là hai quốc
gia một đông một tây, hai hướng ngược nhau, nếu như đuổi theo sai hướng
muốn quay lại rất khó.
Văn Ngọc Đang chợt nhanh trí: “Sa Lang! Khứu giác của Sa Lang rất thính nhạy, lần trước Thất Nương nhờ nó mới tìm đượcTiểu La.
Bây giờ chúng ta cũng có thể nhờ nó tìm Thất Nương.”
“Lần này khác, thứ nhất chúng ta không thể lộ ra chuyện Thất Nương
mất tích, thứ hai Tần Tương hay Lý Mộ đều là quốc khách, không có chứng
cứ thì không thể công khai mang Sa Lang đến tìm người, mà chúng ta lại
không có khả năng trà trộn vào binh mã của Tần Tương hay người của Lý
Mộ, cho nên chỉ có thể âm thầm thăm dò.” Văn Chiến mắt hổ đảo qua nói:
“Hay là thế này, Ngọc Hổ theo sau Tần Tương, xin nhờ Bao tiên sinh theo
dõi Lý Mộ, hai bên ai phát hiện ra dấu vết của Thất Nương trước thì lập
tức báo tin về Long Thành, ta sẽ truyền tin lại cho mọi người, những bên nhận được thư xong sẽ nhanh chóng đến hợp lại, mọi người thấy thế nào?”
Chuyện đến bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy.
Văn Ngọc Hổ dẫn một đám người đuổi theo Tần Tương ba ngày, chỉ cần
chỗ bọn chúng dừng chân hắn liền sai Sa Lang đi quanh truy tìm dấu vết.
Tìm quanh một lần, Vương Liên Thắng thất vọng nói: “Cho dù thiếu phu
nhân thật sự ở trong bọn chúng, nhiều người như vậy chắc cũng át hết mùi của nàng mất rồi, Sa Lang làm sao còn ngửi thấy nữa?” Sau Bách Hoa Yến, bọn họ đều gọi Thất Nương là thiếu phu nhân.
Vừa nói xong, Sa Lang chợt sủa váng lên, móng vuốt liên tục bới bới gì đó.
Mọi người mắt sáng lên tụ đến, Văn Ngọc Hổ từ giữa đống than cũ của cái bếp lôi ra một chiếc áo đã bị lửa cháy sém hết phân nửa.
Sao lại là trung y (áo trong) của nam giới?
Mọi người nhìn nhau, thấy Sa Lang bộ dáng hưng phấn, mộ