
ra, Lưu Trường Khanh nói: “Nhanh đi mời ông ta vào.”
Mọi người còn đang phỏng đoán ai sẽ đến, một khắc sau người đó đã bước vào phòng khách.
Văn Ngọc Hổ vừa thấy người, hết sức kinh ngạc: “Bao tiên sinh, sao lại là ông?”
Người đến chính là Bao tiên sinh ở Hồ Lô Viên, con kiêu của ông ta
không có bên người nên khi nghe người gác cổng nói trước đó Văn Ngọc Hổ
không ngờ lại là ông ta! Văn Ngọc Hổ giới thiệu Bao tiên sinh cho mọi
người xong, vội vã hỏi ông ta đến có ý định gì.
Bao tiên sinh nghiêm nghị nói: “Lão Bao này đúng là vì chuyện Lưu cô nương mất tích mà đến.”
Lưu Trường Khanh và Văn Chiên cùng nhìn nhau nghi hoặc: “Chúng ta đã
đem chuyện này giấu kín, tin tức của Bao tiên sinh đến từ đâu?”
Bao tiên sinh thu hết biểu tình của bọn họ vào mắt, cười cười nói:
“Lão Bao được người nhờ cậy, từ khi Lưu cô nương vào kinh đã bắt đầu âm
thầm bảo vệ nàng. Tháng trước ta từng vì Lưu cô nương mà gặp Văn thiếu
tướng quân một lần, chẳng hay Văn thiếu tướng quân có nhận ra tại hạ
không?” Nhìn thấy Văn Ngọc Hổ trên mặt hiện ra vẻ bừng tỉnh, ông ta lại
nói tiếp: “Hôm qua, ta theo lệnh công tử huynh muội hai người đến trước
Thước Hương Lâu, chẳng biết vì sao hai người hình như có tranh cãi gì đó mà không vào Thước Hương Lâu, sau hai người cùng đến quá trà của lão
Lý.”
Văn Chiến gật đầu: “Việc này chúng ta đều đã biết, nhưng sau lại
không ai biết bọn họ ở chỗ nào, không ai chú ý đến tung tích bọn họ sau
khi ra khỏi đó, hay là căn bản chưa đi ra, Bao tiên sinh chắc có thể
thấy bọn họ sau đó..”
“Không, ta không thấy hai người họ ra khỏi quán trà, đến khi ta phát
hiện ra thời gian không đúng liền xem xét lại, hai người đã không còn
thấy đâu nữa. Trong quán trà lão Lý đủ hạng người lui tới, cửa trước cửa sau bốn phía đều trống, nếu như cố tình tránh khỏi ánh mắt người khác
đi ra ngoài rất dễ, cũng như vậy, đưa theo hai người ra ngoài cũng không phải là việc khó.” Bao tiên sinh chuyển đề tài: “Bởi vì khi ta theo
dõi, trước sau đã phát hiện có ba nhóm người khả nghi theo dõi Lưu cô
nương.”
Ba nhóm? Mọi người giật mình, tại sao lại có nhiều người có ý đồ với Thất Nương như vậy?
“Là kẻ nào, Bao tiên sinh có biết không?” Văn Ngọc Hổ hỏi.
“Trong đó có một nhóm người là du côn nổi tiếng ở kinh thành này, tên cầm đầu có biệt danh là Ngô Vô Lại.
“Ngô Vô Lại? Hắn đi theo Thất Nương làm gì?” Văn Ngọc Đang nhíu mày
nói, không ai hiểu rõ các loại hạng người ở kinh thành này hơn nàng,
nàng nói rõ cho mọi người: “Tên Ngô Vô Lại này kiếm sống bằng cách dọa
dẫm phá phách các cửa hàng, vùng thành Nam Lưu phủ này chính là địa bàn
của hắn.”
Bao tiên sinh lại nói tiếp: “Còn hai nhóm kia thì lạ mặt, hôm qua ta
mất cả đêm điều tra mới biết được một nhóm là người của Tần Tương Nhật
Hưng quốc, nhóm còn lại là do thế tử Lý Mộ của thân vương Tây Lũng quốc
phái đi.” Văn Ngọc Đang buột miệng nói: “Cho nên Thất Nương mất tích
không nhất định liên quan đến Lưu Thành Hề phải không?” Nàng trong lòng
nghĩ ngợi, lo lắng thất vọng các loại cảm thụ đều có đủ, thấy ca ca lo
lắng lại càng không dám thổ lộ băn khoăn trong lòng, vừa nghe sự tình
chuyển biến, không khỏi buột miệng nói không kịp suy nghĩ.
Thấy mọi người thần sắc khác thường, Văn Ngọc Đang trong lòng xấu hổ, miễn cưỡng cười cười hỏi: “Vậy bọn họ là ai bắt đi?”
Văn Chiến chợt nghĩ đến một chuyện, biến sắc nói: “Không hay rồi, Lý
Mộ đã đi chào hoàng thượng, ngày mai sẽ về nước, nếu như Thất Nương
trong tay hắn…”
“Đây là nguyên nhân lão Bao tìm đến các vị, Lý Mộ ra khỏi thành thì
xin nhờ Văn tướng quân phí chút tâm tư, xem có thể tra ra Lưu cô nương ở nơi nào hay không, mặt khác, hai nhóm kia chúng ta cũng không thể bỏ
qua, Đoạn đao của Tần Tương bị gãy dưới Ngọc đao của Văn thiếu tướng
quân, không ai có thể đảm bảo hắn không có ý định trả thù.” Thanh đao
gốm kia đẹp như chi ngọc, hơn nữa trong tên Văn Ngọc Hổ lại có một chữ
Ngọc, cho nên được người ta ca ngợi thành Ngọc đao.
Văn Ngọc Đang lập tức nói: “Ca ca giao một nhóm cho ta, ta sẽ điều tra bọn Ngô Vô Lại.”
Văn Ngọc Hổ đáp: “Được, Tần Tương và Lý Mộ ta sẽ điều tra, nhưng còn
hôn lễ ngày mai?” Nghĩ đến ngày mai nếu không thể tìm được Thất Nương,
hôn lễ của bọn họ ắt không còn gì, hắn hận không thể đem bọn bắt cóc này băm vằm ra muôn mảnh.
“Hôm nay chúng ta không tìm ra chút manh mối nào, chỉ sợ đến ngày mai cũng không nhất định có thể đưa được Thất Nương trở về.” Lưu Trường
Khanh quyết đoán nói: “Hôm nay ta sẽ sai người truyền ra tin tức, nói
Lưu tiểu thư đột nhiên mắc bệnh nặng, hôn lễ hoãn lại cử hành sau.”
“Trước cũng chỉ có thể như vậy rồi bàn tiếp, trà của con dâu không
biết khi nào lão tử mới được uống đây, mẹ kiếp, để lão tử biết được kẻ
nào làm, lão tử không băm hắn thành thịt vụn thì không xong.” Văn Chiến
phẫn nộ nói.
Huynh muội họ Văn đi rồi, Lưu Trường Khanh do dự một chút rồi hỏi:
“Bao tiên sinh có thể cho ta biết là ai nhờ ngài bảo vệ tiểu nữ không?
Lại vì sao mà phải bảo vệ?”
Bao tiên sinh mặt hiện vẻ áy náy nói: “Không phải lão Bao không muốn nói, chỉ là đã nhận lời vớ