
n đây, đại ca chưa từng tặng muội lễ vật gì cho ra
dáng, đồ vật hiếm lạ này ta để ý thấy, cho nên mới suốt đêm mua về tặng
muội, cha nếu phạt cứ phạt, chỉ cần muội thích là được.”
Thất Nương cẩn thận nhìn hắn, tuy hắn thần sắc hưng phấn nhưng lại ẩn chứa vẻ ủ rũ, hai mắt thấp thoáng quầng đen hiển nhiên là do một đêm
không ngủ, cảm động trong lòng, sẵng giọng: “Huynh lần sau còn như vậy,
cho dù có mua cho ta thứ đồ quý giá hơn nữa ta cũng không cần.”
Lưu Thành Hề nghe ra ý quan tâm của nàng, vui mừng nói: “Vậy muội nhận lấy nó đi!”
Thất Nương thầm nghĩ, hắn ra khỏi thành chuyện lớn như vậy,cho dù
Song My các nàng không nói cũng sẽ có người biết, đến lúc vào tai cha
chỉ sợ chịu phạt không nhẹ, hắn thiệt tình vì nàng, cũng không thể khiến hắn vì thế mà chịu phạt.
Suy nghĩ một biện pháp tốt nhất, nàng nói: “Đại ca, huynh cùng ta đi gặp cha.”
Mọi người giật mình, Song My a một tiếng, nói: “Nhị tiểu thư, lần này Đại thiếu gia vì người mới phạm lỗi, không cần nói cho lão gia biết
được không ạ?”
Thất Nương quét mắt nhìn mọi người một lượt, ánh mắt dừng ở trên mặt
Song My, lắc đầu cười: “Nha đầu ngốc, ta là muốn giúp hắn thôi.” Nàng
liếc mắt nhìn Lưu Thành Hề: “Còn không mau đi!” Có ý tốt giúp hắn, người khác lại đem nàng thành người xấu, thật sự là hảo tâm không hảo báo.
Lưu Thành Hề âm thầm kêu khổ, lần trước hắn ra khỏi thành, bị cha cấm túc, ba ngày liền phải ngồi chép sách, hiện giờ mới chưa được bao lâu
đã phạm lỗi tiếp, hình phạt sẽ là gì đây?
Thất Nương hỏi hạ nhân, biết Lưu Trường Khanh ở thư phòng gặp quản sự thương hội, liền kéo Lưu Thành Hề cùng đến thư phòng.
Đứng ngoài cửa chờ Thuận Phong vào thông báo xong, hai người bước vào.
Trong phòng ngoài Lưu Trường Khanh còn có một người, người này tuổi
khoảng trên dưới bốn mươi, diện mạo gầy gò bình thường nhưng mang vẻ
tinh anh, dưới cằm vài ngọn râu lơ thơ. Thấy Thất Nương vào phòng, ông
ta hướng cặp mắt nhỏ ẩn chứa tinh quang đánh giá nàng.
Lưu Thành Hề nhận ra người này, tiến lên chào hỏi: “Mai bá bá, ngài đã tới.”
Lưu Trường Khanh gọi Thất Nương tiến đến: “Thất Nương, đây là Mai
quản sự, ông ấy là tổng quản thương hội Lưu phủ, về sau con có gì cần
mua thì đi thông báo với ông ấy một tiếng là được.”
Lưu Thành Hề trong lòng nói thầm, đến hắn cũng không có đặc quyền loại này, cha đối với Thất Nương thật tốt quá đi.
Thất Nương thấy Lưu Thành Hề gọi ông ta là bá phụ, biết ông ta ở Lưu
phủ địa vị không tầm thường, liền làm kiểu hành lễ khi gặp trưởng bối
chào ông ta: “Mai bá bá.”
Mai quản sự chặn lại nói: “Mai mỗ không dám nhận, Nhị tiểu thư không cần đa lễ.”
Hai người chào hỏi xong, Thất Nương lấy ra chiếc gương: “Cha có biết vật này không?”
Lưu Trường Khanh kinh ngạc: “Đây không phải trang kính thiên kim của
Tây Lũng quốc sao? Trang kính này chỉ có Mỹ Nhân quán ở kinh đô mới có
bán, Thất Nương từ đâu mà có?” Thì ra gương này là hàng độc quyền, khó
trách quý như vậy.
Thất Nương liếc Lưu Thành Hề một cái, thấy trán hắn lấm tấm mồ hôi,
trong lòng buồn cười, đáp: “Trước đây con từng nghe đại ca nói qua có
một thứ đồ hiếm lạ, liền suy nghĩ, không biết đó có phải là loại gương
con đã thấy? Vừa vặn Ngũ Khê thành truyền đến tin tức nói có một thương
thuyền Tây Lũng quốc gặp sóng gió bị hỏng, bán ra hàng hóa ngay tại chỗ
trong đó có loại trang kính thiên kim này, liền cầu đại ca suốt đêm ra
khỏi thành mua về.”
Mai quản sự trực giác thương nhân đặc biệt nổi lên, lập tức hỏi: “Trước kia đã thấy? Nhị Tiểu thư thấy ở nơi nào? Kinh đô?”
Thất Nương khen: “Mai bá bá phản ứng thật mau, Thất Nương trước kia
quả là đã từng thấy trang kính thiên kim, nhưng không phải ở kinh đô.
Khi đó ta cũng không biết nó gọi là trang kính thiên kim, đã từng thấy ở nơi ân nhân trước kia cứu ta .” Nàng thừa nước đục thả câu, liếc qua
mọi người một lần, rồi nói: “Là ông ấy tự làm.”
Mọi người đều kinh ngạc, Mai quản sự kích động tiến lên hai bước, nói: “Hắn có chế kính bí phương?” (chế kính bí phương: phương pháp bí mật chế tạo kính)
Thất Nương cười nói: “Mai bá bá đừng kích động, ngài yên tâm, chế kính bí phương tuyệt đối là vật trong tay ngài…”
“Tiểu thư muốn nói….” Mai quản sự càng kích động.
Thấy Thất Nương gật đầu, Lưu Trường Khanh cũng không kiềm chế được, đứng lên: “Con có chế kính bí phương?”
Mai quản sự mặt mày tươi rói: “Lão gia, khẩu ác khí này cuối cùng đã có thể giải quyết.”
Lưu Thành Hề mặc dù nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong tâm lại uể oải
không thôi, thì ra Thất Nương căn bản là không để ý đến trang kính thiên kim hiếm lạ… Hắn cố động viên tinh thần lại, hỏi: “Ác khí? Mai bá bá bị ai gây khó khăn sao?”
Mai quản sự mắt nhìn Lưu Trường Khanh hỏi ý, Lưu Trường Khanh nói:
“Bọn họ cũng không phải người ngoài, Thất Nương là người tin cậy, mà
Thành Hề sớm muộn cũng tiếp quản thương hội, cũng nên cho nó biết
chuyện.”
Mai quản sự lúc này mới đem sự tình nói ra từ đầu chí cuối.
Năm năm trước khi có thủy tai, Lưu gia để tránh mũi nhọn của triều
đình lấy danh nghĩa quyên tiền đem hầu như đại bộ phận hiệu buôn cửa
hàng quyên góp,