
ỏi đầu, khó có được khoảnh khắc
thấy trống rỗng. Trong ngực nảy lên một cảm giác vừa mừng vừa giận, thật kỳ lạ! Lòng nàng mơ hồ cảm thấy hai người lúc này dường như có gì đó
khác trước.
Văn Ngọc Hổ nhìn chăm chú không dời mắt hai gò má đang càng ngày càng đỏ của nàng, nói: “Cô nương sao vậy?” Đôi má xinh đẹp kia đang quyến rũ hắn muốn đưa tay ra vuốt ve! Hắn dùng lực nắm tay lại, sợ mình bất giác không thể kiềm chế mà đưa tay ra chạm vào.
Thất Nương cố trấn tĩnh tâm tình lại, nhưng vừa chạm phải ánh mắt lộ
ra vẻ hoang dã của hắn, liền quay đầu tránh đi, nói: “Cô vợ bé nhỏ đang
ngủ rồi sao?” Cô vợ bé nhỏ hay đứa bé im lặng chính là cô bé con Văn
Ngọc Hổ cứu được, vì không nói gì nên gọi như vậy, Thất Nương gọi đùa nó là cô vợ bé nhỏ của Văn Ngọc Hổ.
Văn Ngọc Hổ đáp: “Đường đi mệt nhọc, nó cũng mệt muốn chết.”
Thất Nương nói: “Ta tìm huynh chính là vì việc này, sau này huynh
định sắp xếp cho nó thế nào? Nó dính chặt vào huynh như vậy, nếu huynh
đem nó về nhà, tương lai chắc cũng thật trở thành vợ huynh luôn.”
Văn Ngọc Hổ cũng muốn đau đầu, trong lúc nhất thời hắn nghĩ không ra cách nào hay.
Nàng lúc này mới quay đầu lại nhìn hắn nói: “Nếu huynh không phản đối, cứ để nó ở đây, ta tìm cách trấn an nó, huynh nghĩ sao?”
Văn Ngọc Hổ biết bản lĩnh của nàng, nếu nàng đã nói vậy nhất định sẽ có cách, hắn thở phào nhẹ nhõm, gật đầu: “Cảm tạ cô nương.”
Bên cạnh, Triệu Bá chăm sóc hoa cỏ xong, hướng Thất Nương xin cáo lui khỏi vườn.
Trong vườn lúc này chỉ còn hai người, cảm giác mơ hồ trong ngực Thất Nương càng thêm mạnh mẽ.
Nàng tâm hoảng ý loạn mơ hồ cảm giác được đó là gì! Rốt cuộc bắt đầu
từ khi nào? Nàng thầm than trong lòng, là ở trên đường đến Long Thành?
Hay từ đêm hôm đó ở Tứ Quý Xuân? Hay là… sớm hơn nữa?
Chưa từng có hỗn loạn nào đảo loạn lòng nàng như vậy.
“….. Nàng nói được không?”
Hắn nói gì vậy? Nàng không nghe rõ, hỏi lại: “Gì cơ?”
Cho rằng nàng không đồng ý, hắn hít sâu một hơi lại nói:
“Ta nghĩ trở về bảo cha ta chính thức đến cửa cầu hôn.”
Thôi rồi, nàng không đồng ý. Hắn hoảng lên, nàng không đồng ý, làm
sao bây giờ? Hắn vô tình nhớ lại Lưu đại nhân từng nói một câu thâm ý…
Phu quân tương lai của Thất Nương nhà ta phải khiến nàng vừa lòng…
Thất Nương nếu không vừa lòng với hắn? Có phải tương lai nàng sẽ gả cho người khác?
Hắn không ý thức được chính mình sao lại để ý đến Thất Nương sẽ gả
cho người khác, chỉ là nghĩ đến dáng vẻ nàng ở trong lòng người khác, có cảm giác kích động muốn đánh người. Còn có đôi môi đỏ mọng căng mịn
kia… Ánh mắt hắn ngừng lại trên cánh môi hồng mềm mại, cổ họng nuốt
xuống…
Người khác? Không, ai cũng đừng mơ tưởng! Hai tay hắn nắm chặt, lần đầu nhận ra ý muốn chiếm hữu của mình lại mạnh đến thế.
“Không phải nói rồi sao? Chuyện của chúng ta qua một năm mới nói đến.” Nàng bị ánh mắt hắn xâm lược, càng thấy hoảng hốt.
“Chuyện gì một năm sau nói?” Một thanh âm thô lỗ tùy tiện truyền vào tai hai người, phá vỡ không khí ái muội giữa hai bên.
Hai người cùng quay đầu nhìn, là quản sự hiệu buôn ám tự của Lưu gia, Trần Cương.
“A? Văn tiểu tử ngươi là muốn về nhanh uống rượu mừng của nha đầu A Đang phải không?”
“….”
“Sao thế? Ngươi không biết muội muội ngươi sắp lấy chồng hả? Ta đã
nói mà, A Đang ở nhà đang tức đến dậm chân kìa!” Hắn cười giễu chuyện
thế tử Triêu Huy thân vương và Hạ Lan Thuyền cùng đến cửa cầu hôn và
chuyện Tô Di Ca sắp lấy vợ.
Văn Ngọc Hổ vô cùng kinh ngạc, bỏ qua chuyện khác, lập tức cáo từ Thất Nương trở về nhà.
Thế tử Triêu Huy thân vương và Hạ Lan Thuyền cùng đến cầu hôn Văn Ngọc Đang?
Bức tranh kia, bức tranh có người con gái trông giống Văn Ngọc Đang?!
Thất Nương híp mắt, không phải trùng hợp như vậy chứ?
Thất Nương và Trần Cương có lẽ đã lâu không gặp, hai người nói chuyện rất vui vẻ.
Trần Cương dựng thẳng ngón cái nói:
“Nhị tiểu thư đúng là một trận thành danh! Đem lại cho Phong Đô Nhã
chúng ta thể diện rất lớn, ngay cả tên tiểu bạch kiểm Giang Ngư cũng
thấy tiếc vì lần trước không thể đi Đan Phượng thành xem phong thái xuất sắc của Nhị tiểu thư, thực sự là rất tiếc, bây giờ Nhị tiểu thư đã đến
Long Thành, hắn thế nào cũng phải cố kiếm một cơ hội đến gặp.”
Quy định của Lưu gia, trừ các đại quản sự của hiệu buôn ám tự, những người khác nếu không được phép thì không được vào phủ.
Thất Nương đối với việc này mơ hồ không để ý đến, trong lòng chỉ muốn nghe chuyện cầu hôn của Văn Ngọc Đang. Nàng hỏi kỹ, biết được thế tử
Triêu Huy thân vương là Lý Mộ hiện đang ở tại sứ quán chuyên dành cho sứ giả và người nước khác.
Người này tuy mới mười sáu tuổi nhưng rất được Triêu Huy thân vương
coi trọng, đã từng có một nha hoàn thiếp thân ỷ vào có da thịt chi thân
với hắn liền được sủng mà kiêu phạm phải kiêng kỵ của hắn, bị hắn đem
làm phần thưởng cho thuộc hạ vừa lập công, bởi vậy có thể thấy người này làm việc tàn nhẫn, trở mặt vô tình.
Đến Long Thành là địa bàn của Trần Cương, Thất Nương nhờ hắn tạm thời làm dẫn đường, Trần Cương vui vẻ nhận lời, hẹn nàng thời gian gặp lần
sau.
Qua mấy ngày, chuyện Lưu Trường