
Thẩm Hàn
Vũ, tham gia cuôc thảo luận của họ. Anh nhìn cô: “Mặc thêm áo vào đi,
kẻo bị cảm lạnh.”
“Không sao đâu.” Cô ngại đứng lên, tựa vào
người anh. Một tay Thẩm Hàn Vũ ôm cô để truyền hơi ấm, một tay đưa bảng
tiến độ vừa dự tính ra trước mặt cô. “Anh nghĩ rồi, em tốt nghiệp đã
lâu, muốn tự ôn cũng khá vất vả. Anh bận việc, không thể bao đồng tất
cả, Tiểu Tề và Tâm Bình đồng ý làm gia sư giúp em. Tiểu Tề tuy nhìn có
vẻ lưu manh nhưng môn Sử, Địa lại rất khá, môn Văn thì hỏi Tâm Bình, còn anh phụ trách môn Toán, Lý.”
Thẩm Thiên Tình cẩn thận cầm bảng tiến độ: “Cảm ơn mọi người.”
“Khách khí gì chứ! Anh đang nghĩ, vì em muốn ở đây lâu dài nên hôm nào đó anh
sẽ đưa em đi dạo, giới thiệu vài người bạn cho em làm quen. Anh trai em
bận việc, không thể việc gì cũng dựa vào cậu ấy, em cũng có cuộc sống
của mình.” Tề Quang Ngạn cướp lời.
Thẩm Thiên Tình ngẩng đầu nhìn anh trai để hỏi ý.
Thẩm Hàn Vũ suy nghĩ một lát, gật đầu: “Quen thêm vài người bạn, mở mang tầm nhìn cũng tốt.” Sống trong môi trường xa lạ, ngoài anh ra, không còn ai khác nói chuyện với cô ấy, khó tránh khỏi cô đơn, để Tề Quang Ngạn giải quyết vấn đề này là được. Tuy con người này có hình tượng rất cầm thú,
nhưng về cơ bản, anh tin tưởng nhân cách phẩm hạnh của cậu ta, nếu không đã không trở thành bạn thân với cậu ta. Giao Tình cho cậu ta, anh chẳng lo lắng điều gì.
“Những người bạn đó anh cũng quen à?” Cô tò mò hỏi.
“Quen chứ! Đa số là bạn thời đại học, có người còn từng qua lại với anh trai
em, đến bây giờ vẫn chưa quên tình cũ với cậu ta đấy!”
“Thật ư?” Cô nghiêng đầu tìm sự chứng thực, Thẩm Hàn Vũ nhắm mắt, vẻ không tự nhiên.
“Em đừng nghe cậu ta nói bậy!”
“Tôi nói bậy ư? Cậu tự vấn lương tâm của mình xem, Gia Nghi chẳng phải từng
qua lại với cậu sao? Vận Như là bạn gái cũ thứ mấy của cậu? Còn nữa, lần trước gặp Uyển Huyên, cô ấy nói bây giờ nghĩ tới cậu vẫn còn đau lòng,
đã từng yêu cậu thì rất khó rung động với người đàn ông khác. Tốc độ
thay người yêu như thay áo của cậu chẳng ai sánh kịp, đã thế, mỗi người
con gái cậu từng qua lại đều chỉ mãi nhớ nhung mà không hề oán giận cậu
nữa chứ!”
Thẩm Hàn Vũ ho sặc sụa: “Cậu nhất định phải nói những lời này trước mặt em gái tôi sao?”
Kỳ thật, vì sao mỗi lần nhắc tới tình sử phong lưu của cậu ta trước mặt
Thiên Tình, cậu ta liền có dáng vẻ đứng ngồi không yên? Biểu hiện chẳng
tự nhiên chút nào…
“Đi không ngay thẳng, ngồi không đoan chính
còn sợ người khác nói ư? Thiên Tình, nói cho em biết, nhìn anh tuy có vẻ rất ăn chơi nhưng thực ra trong chuyện tình cảm lại thuần khiết đến tận xương tủy, nào giống anh trai em, bề ngoài là chính nhân quân tử nhưng
sâu thẳm bên trong lại chơi bời dữ hơn bất kỳ ai. Đây gọi là không thể
nhìn mặt mà bắt hình dong!”
Nếu ánh mắt có thể giết người, hẳn Tề Quang Ngạn đã tử trận rồi!
Không bịt được cái miệng này, anh thay đổi chủ đề: “Cũng không còn sớm nữa, Tình, chẳng phải em nên ngủ rồi ư?”
“Em muốn nghe thêm chuyện của anh, vẫn chưa muốn ngủ.”
“Những lời phát ra từ miệng tên này chẳng có gì bổ béo, không nghe cũng được.”
“Vậy em nghe chị Lưu nói…”
“Tình! Nghe lời anh đi!”
Thẩm Thiên Tình cam chịu ngậm miệng, đi được vài bước thì dừng lại, quay đầu nhìn anh.
“Muốn ngủ phòng anh không?” Anh hỏi.
Cô gật đầu: “Có được không?”
“Nằm phía trong ấy, nếu không em sẽ rớt xuống đất mất.”
“Cảm ơn anh.”
Đợi cô biến mất sau cánh cửa, Thẩm Hàn Vũ quay đầu lại, bắt gặp hai gương mặt kinh ngạc.
“Hai người… không phải ngủ chung đấy chứ?” Tề Quang Ngạn lắp bắp.
“Bọn tôi ngủ chung từ nhỏ, tôi còn giúp con bé tắm, thay bỉm cho nó.”
“Nhưng đó là hồi nhỏ mà, bây giờ cô ấy lớn như vậy…” Lưu Tâm Bình định nói nhưng lại thôi.
Thẩm Hàn Vũ liếc bọn họ một cái, lạnh nhạt nói: “Lớn hơn cũng vẫn là em gái
tôi, con bé vừa tới một nơi xa lạ, tôi ở bên con bé thì có gì không đúng chứ?”
“Nhưng…” Tình cảm anh em dù có tốt hơn nữa cũng có giới hạn, bọn họ như vậy chẳng phải… thân mật quá mức ư?
Tề Quang Ngạn nuốt nước bọt: “Điều đó… các người… có thật là anh em ruột không?”
Nhìn thấu sắc xuân ngập tràn đầu óc cậu ta, Thẩm Hàn Vũ cuộn tròn tờ báo, đập thẳng xuống.
Lưu Tâm Bình trầm mặc không nói, nhìn anh chăm chú như có điều suy nghĩ,
đồng thời không bỏ sót khóe miệng mím chặt của anh, nó thể hiện vẻ đau
khổ không dễ gì nhận biết…
Sau khi tiễn khách, Thẩm Hàn Vũ
vào phòng xem xét, thấy vẻ mặt ngủ say của Tình, anh liền nhẹ nhàng đắp
chăn cho cô, bước ra cạnh cửa sổ để châm điếu thuốc, từ từ rít vào rồi
lại nhả ra.
Đã lâu lắm rồi anh không hút thuốc. Trước đây, khi
áp lực học hành và áp lực cuộc sống quá lớn, anh cũng ít khi đụng tới.
Anh không biết người khác vì sao hút thuốc, nhưng đối với anh, hút thuốc có thể khiến anh cảm thấy tê liệt, đầu óc hoàn toàn trống rỗng…
“Anh…”
“Mùi thuốc làm em tỉnh à?” Anh vội vàng dập ánh lửa yếu ớt duy nhất trong
bóng tối, mở cửa sổ hết cỡ, để gió đêm thổi bay mùi thuốc lá còn vương
lại trong phòng.
Cô lắc đầu: “Anh… Sao anh lại biết hút thuốc?”
“Thấy bạn bè bên cạnh hút nên tự nhiên biết thôi. Đó chỉ l