
thấy anh ấy đang thông qua chị để nhớ nhung ai đó, chị không
muốn thế thân.
Em có tin không? Khi nói chia tay, chị rơi nước
mắt không phải vì thương tiếc cho bản thân mình mà là đau lòng vì anh
ấy, trong lòng anh ấy rất đau khổ, thậm chí chị còn lo lắng, sau khi chị đi, đến một nơi để ký gửi tâm tình anh ấy cũng không có thì làm thế
nào? Có lúc nhìn đôi mắt trống rỗng, mênh mang của anh ấy, chị cảm thấy
anh ấy giống như người rơi xuống biển lớn, nhìn thấy khúc gỗ nối liền
bám lấy, cho dù đó có phải là thứ anh ấy cần hay không… Anh ấy trước giờ đều vô tình làm tổn thương người khác, nhưng chẳng qua vì không được
giúp đỡ, trái tim hoảng loạn mới tóm chặt bất cứ người con gái nào có
thể cho anh ấy sự ấm áp, để bản thân không bị chìm ngập trong sự cô đơn, lạnh giá…”
“Vậy ư?” Tim cô đập nhanh, nghĩ tới cuộc nói chuyện
của họ tối hôm đó. “Nếu là em, tuyệt đối sẽ không rời xa anh ấy.” Cô
không nỡ.
Lâm Uyển Huyên lắc đầu, cười buồn: “Em còn ít tuổi,
đương nhiên sẽ không hiểu, yêu một người mãi mãi không thể yêu mình là
một việc đau khổ đến nhường nào.”
“Em hiểu chứ! Vì có thể ở bên
cạnh người mình yêu thương là một việc rất khó, có người đến tư cách để
chờ đợi cũng không có, nhưng nhỡ trở thành một loại mơ ước xa vời, thực
ra, chỉ cần có thể thấy anh ấy, biết anh ấy sống thế nào, chẳng phải
cũng hạnh phúc rồi ư?”
Cô nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ khiến Lâm Uyển Huyên nghe xong sững người, bắt đầu nhìn cô bằng con mắt khác.
“Trong lòng em… có ai đó rồi à?” Vẻ mặt kiên nghị, ánh mắt cố chấp đó… đây
không phải là lời của một thiếu nữ không hiểu phải trái có thể nói ra.
Cô mím môi, trả lời: “Từ nhỏ tới lớn, bên cạnh em chỉ có anh trai, chưa từng quen người khác giới nào tới mức thân tình.”
Thực sự như vậy ư? Nhưng một thiếu nữ không biết mùi vị của tình yêu sao có
thể phát ra ánh sáng rực rỡ đến vậy? Đó là một loại cố chấp đến mức bùng cháy…
Đã là em gái của Thẩm Hàn Vũ, quả nhiên không thua kém chỗ nào, Thẩm Thiên Tình – cô ấy là một người con gái đặc biệt, tế nhị.
Ngoài Lâm Uyển Huyên ra, cô còn quen rất nhiều bạn mới, nam có, nữ có, đại đa số là người Thẩm Hàn Vũ quen, mọi người đều coi cô là em gái yêu quý
của mình, trừ việc cô là người thân của Thẩm Hàn Vũ ra, đương nhiên cũng vì cô thông minh, nhanh nhẹn, tự nhiên có thể thu hút người khác tới
gần.
Cô thích gần gũi bọn họ, vì họ đại diện cho cuộc sống trong suốt sáu năm qua của anh trai. Bên họ, cô có thể hiểu từng chút những
năm tháng đó của anh, cảm giác như tiến gần anh thêm một bước, bù đắp
cho khoảng cách sáu năm.
Cô sẽ từng chút, từng chút tìm lại
những ngày tháng họ đã đánh mất. Cô tin, chỉ cần mình đủ cố gắng là có
thể tìm lại được quãng thời gian trước đây, bao gồm người anh trai cô
thương nhớ nhất trong ký ức và sự qua lại của hai trái tim đồng điệu.
Năm đó, Thẩm Hàn Vũ tốt nghiệp, lấy bằng bác sĩ suôn sẻ, còn cô cũng không
phụ lòng kỳ vọng của mọi người, thi đỗ khoa Mỹ thuật của một trường đại
học như cô hằng mong.
Anh nói không sai. Từ nhỏ cô đã hứng thú
với hội họa, khi chưa hiểu chuyện, cô thường nghịch ngợm vẽ nguệch ngoạc lên vở bài tập của anh, hại anh phải viết lại mấy lần, sau đó còn giở
nụ cười vô tội đầy nước miếng ra vẻ không chịu, sau này hiểu chuyện rồi, người khác dùng chữ viết nhật ký, cô lại dùng tranh ghi lại tâm tình.
Sự kiên trì của anh đã làm tròn vẹn ước mơ của cô.
Nhưng cô cũng có sự kiên trì của mình, khi trở thành sinh viên đại học, cô tuyên bố
một cách hùng hồn: Cô muốn tự mình làm thêm kiếm tiền trả học phí!
Cuộc sống như vậy vừa phong phú vừa rất yên bình, cô thậm chí còn hy vọng có thể cùng anh nương tựa cả đời, không có sóng to gió lớn, bình thường,
ổn định, đó chẳng phải cũng là một loại hạnh phúc ư?
Gần mười một giờ đêm, trước khi ngủ, cô vào bếp rót nước, thấy cửa phòng
anh vẫn sáng đèn, bèn gõ gõ hai cái, thò đầu vào: “Anh còn bận à?”
Thẩm Hàn Vũ vùi đầu vào máy tính, mười ngón tay đang bận gõ trên bàn phím, liếc cô nửa giây, mắt lại dán vào màn hình: “Vào đi!”
Cô bước vào, ngồi xếp bằng trên giường, nghiêng đầu nhìn ngắm khuôn mặt
nghiêng nghiêng đang chú tâm làm việc của anh, nhưng vẫn không quên hỏi: “Em ở đây có quấy rầy anh không?”
“Không.” Vừa trả lời, ngón tay anh vừa gõ ra một chuỗi từ tiếng Anh cô hoàn toàn không hiểu.
Hôm nay, anh được tham gia một ca phẫu thuật thay tim do ba vị bác sĩ hợp
tác cầm dao. Hai vị kia đều là bác sĩ uy tín của bệnh viện, không ngờ ca phẫu thuật lớn, quan trọng như vậy mà một người lý lịch còn mờ nhạt như anh cũng được tham gia, đúng là cơ hội hiếm có để tiếp thu kinh nghiệm
thực tiễn, khiến anh được ưu ái mà vừa mừng vừa lo.
Ý định bồi
dưỡng trong đó quá rõ ràng, các bác sĩ cùng thời vừa thầm ngưỡng mộ vừa
ghen tỵ, nói rằng tiền đồ của anh rất xán lạn.
Cơ thể mệt mỏi
nhưng tinh thần lại rất sung mãn, anh phụ trách viết báo cáo hoàn chỉnh
và nhận xét về quá trình phẫu thuật, tự tin mình có thể lập được một bản báo cáo vô cùng xuất sắc.
“Anh, em có việc nói với anh được không?”
“Em nói đi!”
“Chủ nhật được nghỉ, anh Tề nó