
“Anh ấy đang chọc em đấy mà! Biết em bị nhột, anh ấy thường cù em, đến
lúc chụp ảnh cũng nhân cơ hội bắt nạt em, em liền trốn, kết quả bị anh
ấy tóm được, không cẩn thận bị chụp lại.”
Anh hít một hơi thật sâu, lật qua vài tấm: “Còn cái này?”
Anh phải kiềm chế hết sức mới có thể không hét lên với cô: Rốt cuộc em đang làm cái quái gì thế?
Một người con gái để cho con trai ôm, bị chụp ảnh lại, còn có thể không có gì ư?
Cô lặng lẽ liếc anh một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Là anh ấy nói muốn cá với em bậc thang này là số chẵn hay số lẻ, nếu em thua thì phải để anh ấy
hôn một cái, em chưa đồng ý, anh ấy đã hôn lên em rồi.” Cô không ngốc,
trong thâm tâm cũng láng máng nhận ra ý đồ của Tề Quang Ngạn, nhưng anh
ấy không nói ra, cô cũng không thể tỏ rõ thái độ, dẫu sao anh ấy cũng là bạn của anh trai, không thể để anh trai khó xử.
Em không thích thú vì bị “đánh úp” đấy chứ!
Nhìn dáng vẻ nũng nịu, dẩu môi oán giận như trẻ con của cô, Thẩm Hàn Vũ nén lại, không nói ra câu đó.
Cuối cùng, nhận thấy sự trầm mặc khác thường của anh, cô nghiêng đầu hỏi: “Anh, anh sao thế?”
“Không sao.”
“Anh Tề nói thứ Bảy…”
“Không được đi!” Chưa kịp suy nghĩ, anh đã buột miệng nói ra câu đó, âm lượng cao đến nỗi ngay cả anh cũng bị làm cho khiếp sợ.
“…Anh?”
“Con gái từ sáng tới tối chạy lông nhông ở ngoài đường, còn ra thể thống gì không hả?”
Anh hạ giọng để tự bào chữa.
“Nhưng chẳng phải trước đây anh nói…”
“Anh không bảo em cả ngày dính vào cậu ta không buông! Em không để ý gì sao? Bây giờ hễ mở miệng là anh Tề, anh Tề… Em còn nghĩ tới việc học hay
không? Còn có anh trong mắt mình không? Trong đầu em chỉ còn chứa mỗi
cậu ta thôi à?”
Cô của bây giờ có phải không có anh cũng được chăng?
Anh lo sợ, đột nhiên hoảng hốt.
Chưa bao giờ anh nghĩ có một ngày anh sẽ không còn được cần tới. Từ trước
đến nay, cô coi anh quan trọng hơn bất cứ thứ gì, đến khi một người quan trọng hơn xuất hiện, chiếm giữ vai trò mà cả đời anh không thể đảm
nhận… đến tư cách người bảo vệ cuối cùng cũng bị tước mất, vậy thì bên
cạnh cô còn chỗ cho anh không? Anh có cảm giác… bị vứt bỏ.
“Anh… không thích em và anh ấy gần gũi quá à?” Cô suy nghĩ hồi lâu, hỏi khẽ.
“Anh…” Chỉ có anh mới biết, mình không chỉ chĩa mũi nhọn vào Tề Quang Ngạn, mà là bất cứ người đàn ông nào có ý đồ với cô, ích kỷ muốn độc chiếm cô,
đến anh còn cảm thấy chán ghét bản thân.
“Em biết… cậu ấy muốn theo đuổi em không?” Anh khó khăn hỏi.
“Theo đuổi em?” Cô mở tròn mắt. “Ai nói vậy?”
“Không cần ai nói. Anh không phải tên ngốc, anh nhìn thấy được.”
Là như vậy ư? Anh trai cũng nhận ra rồi, vì vậy hôm nay mới xử sự khác thường thế. Anh… đang ghen sao?
Cô cười khẽ, tựa vào lòng anh, dịu dàng ôm anh: “Cho dù anh ấy thích em
hay không cũng không quan trọng, em chỉ cần ở cùng anh, như vậy là đủ
rồi.”
Thực sự có thể như vậy không? Cả đời ở bên nhau với thân phận anh em?
Cô dịu dàng dụi vào ngực anh, nhưng không nhìn thấy hai đầu lông mày anh nhíu chặt lại, thể hiện sự lo lắng, ưu sầu sâu sắc. Năm thứ nhất đại học kết thúc, Thẩm Thiên Tình giành được học bổng với
thành tích chói lọi, cầm bảng thành tích lắc lư trước mặt anh, nhướng
mày khoe khoang: “Em không làm mất mặt anh nhé!”
Thẩm Hàn Vũ cũng không kém cạnh, giơ ra quyết định của phòng Nhân sự, cười nói: “Anh cũng không khiến em mất mặt.”
Cái này là cái gì? Cô tò mò mở ra: “Anh phải đi Anh để huấn luyện nghiệp vụ à?”
“Em không cần căng thẳng, có ba tháng thôi mà. Viện trưởng từng ngầm nói,
đợi anh huấn luyện trở về, chức vụ và lương bổng sẽ có thay đổi.”
“Oa!” Nhưng… ba tháng cơ đấy! Vừa vặn đến sinh nhật cô, năm nay anh lại không thể ở bên cô rồi.
Cô hơi thất vọng, có điều nghĩ tới tiền đồ của anh trai, cô ép bản thân nở nụ cười, không muốn làm vướng chân anh.
Để chúc mừng thành tích xuất sắc của Thẩm Thiên Tình, đồng thời cũng mở
tiệc tiễn Thẩm Hàn Vũ, cả đám người hào hứng hẹn nhau ra Tiền Cự hát cả
đêm.
Suy cho cùng toàn là thanh niên, bốc lên là hoàn toàn chẳng cần hình tượng, lưu ý gì hết, mọi người đều có chút hơi men, bắt đầu
giành rượu, giành bia, giành míc, ra sức gào thét tới mức vỡ họng.
“Bài hát của tôi, bài hát của tôi, cậu đừng giành…” Một chân đá văng cậu đàn em khóa dưới, Lâm Uyển Huyên cướp được míc, đắc ý căng cổ họng để hát,
giọng khàn khàn, vẻ mặt cố ra vẻ thản nhiên bắt đầu tan vỡ…
“Anh bước tới, dang tay ôm em thật chặt giống như trước đây.
Sự dịu dàng của anh thực ra như lưỡi dao, muốn em trả lại anh bằng nụ cười thế nào?
Rõ ràng em biết đây là cái ôm cuối cùng,
Anh cho em một cái bẫy, em không thể nhảy, cũng không thể né tránh.
Em lấy gì mà so đo với anh? Em muốn giữ, còn anh lại muốn quên.
Từng hạnh phúc, từng đau khổ, anh và em nên xóa sạch từ đây…”
Đôi mắt mơ màng bắt gặp ánh mắt Thẩm Hàn Vũ, nước mắt bỗng dâng trào.
Phòng hát hỗn độn chìm ngập trong những giọt nước mắt không lời của cô, chỉ có Thẩm Thiên Tình nhìn thấy.
“Anh biết bài hát đó là dành cho anh?”
“Ừ.”
Phía ngoài phòng hát huyên náo, cuối hành lang vọng lại đoạn đối thoại khe khẽ của đôi nam nữ.
“Em thật