Pair of Vintage Old School Fru
Thất Tịch Không Mưa

Thất Tịch Không Mưa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322553

Bình chọn: 7.5.00/10/255 lượt.

i…”

“Anh Tề?” Anh dừng tay, nghiêng nửa người lại. “Hai người thân thiết đến vậy từ khi nào thế?”

Thẩm Thiên Tình mím môi cười khẽ: “Anh ấy nói, “Ca ngô ca dĩ cập nhân chi

ca[1'>”, tình cảm giữa anh và anh ấy tốt như vậy, anh ấy lại chăm sóc em

chu đáo đến thế, nếu em có chút lương tâm thì nên kính yêu anh ấy bằng

một nửa anh.”

[1'> Có nghĩa là: Khi kính yêu anh trai mình thì

cũng đừng quên kính yêu người ngoài. Tề Quang Ngạn nói câu này dựa theo

một câu nói của Mạnh Tử.

Thẩm Hàn Vũ ho khẽ: “Thằng cha này!” Đến điều đó cũng định lợi dụng để trục lợi.

“Anh ấy nói đang là mùa hoa trên núi Dương Minh, hẹn em đi chơi, em có thể đi không?”

Thẩm Hàn Vũ suy nghĩ một lát: “Nhớ mang thêm áo khoác, trên núi sẽ lạnh đấy!”

“Vậy anh có muốn đi cùng không?”

Anh quay đầu nhìn bản báo cáo mới viết được một nửa, tiếp tục vùi đầu chăm

chỉ: “Chắc là không, thứ Hai anh phải hoàn thành báo cáo rồi, em đi đi,

nhớ giữ mình cẩn thận, an toàn.”

Không thể tranh thủ thêm chút

thời gian đưa cô ra ngoài chơi khiến anh cảm thấy day dứt. Có người đưa

cô đi, giúp cô không phải ở nhà buồn chán cả ngày, anh thực sự tán

thành. Con người Tề Quang Ngạn chỉ thích đòi quyền lợi bằng miệng thôi,

nhân cách vẫn còn, nhờ cậu ta chăm sóc Tình, anh rất yên tâm.

Bọn họ chắc có thể được coi là cùng một loại người, khi đối diện với tình

cảm thì tâm hồn bất an nhưng chưa bao giờ dồn hết tâm sức để chơi đùa

với phụ nữ, coi nhẹ tình yêu, bọn họ chỉ là không dừng lại được mà thôi.

Thẩm Thiên Tình nằm bò lên giường anh, nhìn anh mãi không chán.

“Tối nay em có thể ngủ ở đây không?” Cô thích nhìn dáng vẻ làm việc của anh, biểu hiện nghiêm túc ấy rất đẹp.

“Đèn sáng quá, em sẽ khó ngủ.”

“Không đâu!” Cô trề môi phản đối.

Anh suy nghĩ một lát: “Cho chân lên giường, đắp chăn vào, nếu bị cảm, anh không quan tâm đến em đâu!”

Cô không thu đôi chân đong đưa mà nhảy xuống giường, ôm chặt cổ anh, ra

sức hôn một cái: “Cảm ơn anh trai!” Sau đó, cô vui vẻ nhảy vào trong

chăn, mãn nguyện nhắm mắt, không để ý thấy Thẩm Hàn Vũ đang ngồi ngây

người.

Tay trái anh xoa nhẹ lên dấu ấn bên má, nụ hôn bất ngờ gây chấn động, làm tê liệt tất cả suy nghĩ trong đầu anh.

Tề Quang Ngạn và Thiên Tình ngày càng gần gũi tới mức cuối cùng cô cũng

đối xử với anh ta như người nhà, những điều này hoàn toàn là vô thức.

Thẩm Hàn Vũ nhận ra điều đó trước khi kết thúc cuộc đời thực tập một tháng.

Hôm đó, anh nhận được điện thoại của Tề Quang Ngạn.

“Hàn Vũ, ngày mai tôi muốn hẹn Tiểu Tình đi chơi.”

“Đi mà hỏi Tình có muốn hay không, cậu nói cho tôi biết làm gì?” Anh trả lời, thấy khó hiểu, thằng cha này nhầm đối tượng chăng?

“Tôi cũng biết phải hỏi cô ấy, nhưng mỗi lần hẹn, mười lần thì có đến chín

lần rưỡi cô ấy trả lời: “Em phải về hỏi anh trai em.” Cậu không gật đầu, cô ấy nào dám nhận lời? Tiểu Tình coi lời cậu còn quan trọng hơn cả

luật pháp Trung Hoa dân quốc, chẳng thà hỏi thẳng cậu cho nhanh.”

Trực suốt cả ngày, tinh thần có chút mệt mỏi, Thẩm Hàn Vũ thả lỏng xương

cốt, tựa nửa người lên thành ghế, tiện miệng hỏi: “Cậu định đưa con bé

đi đâu?”

“Đi Miêu Không uống trà, nhân tiện ngắm cảnh đêm, tâm sự.”

“Uống trà?” Anh ho khẽ. “Tề thiếu gia, bổn nhân quen cậu gần bảy năm rồi, đến cốc nước trắng cậu còn chưa từng mời tôi uống, nói gì đến ngắm cảnh

đêm, tâm sự! Sao tôi biết cậu có tâm sự tới mức nổi thú tính không? Sao

tôi yên tâm giao em gái vào miệng sói được?”

“Bị cậu phát hiện

rồi sao?” Tề Quang Ngạn cười lưu manh. “Thực ra, tôi thèm muốn Tiểu Tình từ lâu lắm rồi. Một cô gái xinh đẹp, ngọt ngào như vậy, không rung động được sao? Cùng là đàn ông, chắc cậu quá rõ.”

Thẩm Hàn Vũ đột nhiên nghiêm mặt: “Tề Quang Ngạn! Tốt nhất cậu nên nói với tôi, cậu chỉ đang nói đùa.”

“Ai đùa với cậu? Tôi thực sự muốn theo đuổi Tiểu Tình.” Nếu không, ai nhàn

rỗi đến thế, sớm tối hỏi han ân cần; nhận được điện thoại của cô ấy, xa

mấy cũng không ngại vất vả; có cơ hội thì liều mình hẹn người đẹp, chỉ

thiếu điều chưa moi tim móc gan đưa cho cô ấy, chăm sóc em gái của bạn

cũng có giới hạn chứ!

Vì vậy câu nói: “Em phải về hỏi anh trai

em” của Tiểu Tình khiến anh buồn rầu tới mức muốn về nhà ôm cửa khóc

lóc. Anh thực sự rất sợ có ngày tỏ tình với cô, cô lại ngốc nghếch trả

lời anh: “Em phải hỏi anh trai em có cho phép anh làm bạn trai em không

đã.”

Có nhầm không chứ! Cô chẳng phải thiếu nữ vị thành niên, đâu cần việc gì cũng hỏi ý kiến của người nhà?

Cả đời này, anh chưa từng tận tâm với người con gái nào như vậy! Thế mà

nhân vật nữ chính cứ như người đứng ngoài cuộc, không cảm nhận được

thành ý theo đuổi mãnh liệt của anh, toàn nói ra những lời làm anh cụt

hứng.

Sau này thì hay rồi, ban đầu, vì muốn gần gũi cô, anh mới

lấy danh nghĩa “anh trai”, không ngờ lại tự chui vào rọ, cho dù anh tốt

với cô hơn nữa, cô vẫn cho rằng đó là sự yêu thương “kiểu anh cả”, ức

tới nỗi anh chỉ muốn đâm đầu vào tường chết cho cô xem!

Chính

lúc uất ức dường như biến thành nội thương, cuối cùng anh cũng rút ra

được kinh nghiệm xương máu, quyết định chiều theo cô. Trong lò