
giọng, ngượng ngùng cười cười
- Các
phương pháp thực liệu này in thành sách rồi phải đề tên ta!
- Đó là
đương nhiên!
Lưu Tử Căng vội đáp ứng,
không hề cảm giác yêu cầu này của nàng có gì là quá đáng.
- Phu
nhân có tấm lóng nhân hậu, chí công vô tư, thật sự làm cho hạ quan khâm phục,
hạ quan tự thẹn không bằng.
Tương Nhược Lan mặt nóng
bừng. ngượng ngùng cúi đầu:
- Lưu
thái y quá khen...
Lưu Tử Căng nhìn nàng
thẹn thùng mà ngây người, trong ngực nóng lên. Hắn quay đầu đi, nhất thời quên
mất mình muốn nói cái gì.
Mà Tương Nhược Lan cũng
bởi vì có chút chột dạ mà không nói gì, không khí đột nhiên yên tĩnh xuống.
Con đường không tối mà
thâm u, tựa như không có điểm cuối, cứ yên lặng như thế càng khiến người cảm
giác có áp lực.
Hai nha hoàn vẫn theo sau
bọn họ, cách đó không xa, vừa có thể nhìn chủ tử nhưng cũng không nghe được chủ
tử nói chuyện.
Tương Nhược Lan yên lặng,
trong lòng lại nghĩ tới chuyện hoàng đế mà phiền lòng, không tự chủ được mà thở
dài. Lưu Tử Căng ở bên cạnh, đương nhiên nghe được tiếng thở dài của nàng, hắn
nhớ ra vài ngày trước ở trong Hầu phủ nghe được những lời đó. Nhớ ra Vu thị...
có thai trước nàng, nhớ ra những lời lạnh lùng của thái phu nhân với nàng. Cha
hắn cũng có ba người thiếp, đương nhiên hắn biết được sự lợi hại này, nghĩ là
nàng đang phiền não vì việc này, trong lòng không khỏi có chút đau lòng cho
tình cảnh của nàng.
Một nữ tử huệ chất lan
tâm như thế, nữ tử cố gắng vì ý trung nhân mà thay đổi, một nữ tử thiện lương
vô tư tại sao lại không được An viễn hầu thương yêu mà để cho một thiếp thất...
mang thai trước nàng, khiến nàng phải chịu cảnh xấu hổ như thế, khiến nàng phải
thương tâm khổ sở như thế!
Đúng là chẳng biết quý
trọng, nếu là hắn...... Nếu là hắn......
Lòng Lưu Tử Căng càng lúc
càng nóng.
Nếu là hắn, tuyệt sẽ
không để cho nàng chịu nửa tia ủy khuất, tuyệt sẽ không để cho nàng có chút
thương tâm khổ sở!
Nhất thời khó mà khống
chế, Lưu Tử Căng hỏi:
- Phu
nhân gần đây có ổn không?
Đột nhiên nghe hắn nói,
Tương Nhược Lan nao nao, lập tức đáp:
- Cũng
không có gì không tốt...
Cho dù không tốt hơn nữa
thì cũng không thể nói ra miệng, chỉ đành một mình chịu đựng.
- Phu
nhân, mọi chuyện nghĩ thoáng một chút, trời cao nhất định thương người tốt, sẽ
không để phu nhân chịu khổ.
Lưu Tử Căng quay đầu nhìn
nàng, nhẹ nhàng nói ra những lời này, trong lời nói có sự quan tâm, làm cho
Tương Nhược Lan có chút cảm động.
Thật đúng là người ôn
nhu, cho dù là với người bình thường cũng đầy thiện ý.
Tương Nhược Lan nhìn hắn,
mỉm cười:
- Cám ơn
ngươi, Lưu thái y, ý tốt của ngươi ta sẽ nhớ kỹ.
Ánh mắt nàng khiến Lưu Tử
Căng hơi chột dạ, hắn vội vàng quay đầu đi, trong miệng có chút khô khô:
- Được
rồi, Lưu thái y, ngươi lấy thê tử chưa?
Đây là chuyện Tương Nhược
Lan vẫn rất hiếu kỳ. Thời đại này sớm cưới sớm sinh, theo đạo lý, tuổi như hắn
thì sớm có thê tử mới đúng, nhưng đến Lưu phủ mấy lần cũng không thấy thê tử
của hắn, chẳng lẽ hắn còn chưa thành thân?
Lưu Tử Căng trầm
mặc một hồi, không lên tiếng.
Tương Nhược Lan lúc này
mới nhớ ra đây cũng không phải là chuyện có thể tùy tiện hỏi người khác ở thời
đại này, không khỏi có chút xấu hổ:
- Là ta
đường đột rồi, Lưu thái y coi như ta chưa hỏi!
Lưu Tử Căng lắc đầu, thở
ra một hơi rồi mới nhẹ nhàng nói:
- Hạ quan
18 tuổi đã đính hôn, chỉ là sau khi đính hôn, mẫu thân của đối phương qua đời
phải thủ hiếu nên mới kéo dài tới giờ chưa thành hôn. Có lẽ cuối năm nay, cùng
có lẽ là đầu năm sau sẽ thành hôn.
Mình là kẻ đã có hôn ước,
nàng cũng đã gả cho người, Lưu Tử Căng ơi Lưu Tử Căng, ngươi suy nghĩ cái gì
thế? sao lại có ý niệm xấu xa này trong đầu, ngươi không sợ làm vấy bẩn nàng?
Lưu Tử Căng đột nhiên rất
hận chính mình.
Nhưng Tương Nhược Lan nào
biết được ý nghĩ trong đầu hắn, nghe vậy thì cười nói:
- Thì ra
là thế, vậy Nhược Lan ở đây chúc mừng Lưu thái y trước. Không biết ta có thể
hỏi một chút, đối phương là cô nương nhà ai?
Đối với Lưu Tử Căng,
Tương Nhược Lan có nói hảo cảm khó nói, vẫn luôn mong hắn có thể hạnh phúc.
- Là
trưởng nữ Lý Minh Hoa của Công Bộ lang trung Lý đại nhân.
Tương Nhược Lan cảm giác
được cái này tên rất quen thuộc, cẩn thận nghĩ, nhớ lại đã từng nghe Cận Yên
Nhiên và Lưu Tử Đồng nói chuyện phiếm nhắc tới, có vẻ hai người đánh giá Lí
Minh Hoa rất cao, nói là nữ tử hiền huệ và ôn lương cung kiệm, cùng Lưu Tử Căng
chẳng phải là một cặp trời sinh?
Tương Nhược Lan vui vẻ
thay hắn, cười nói:
- Chúc
mừng Lưu thái y có được hiền thê, Lý tiểu thư đó cũng là nữ tử có phúc.
Lưu Tử Căng ngạc nhiên:
- Có
phúc.
- Đương
nhiên là có phúc, theo Nhược Lan thấy, Lưu thái y tuyệt đối là người đáng để
phó thác chung thân.
Những lời Tương Nhược Lan
nói là phát ra từ nội tâm. Lưu Tử Căng tâm địa thiện lương, tính cách ôn nhu,
nhất định sẽ đối xử tốt với nữ tử bên người. Ở thời đại này, nam tử như Lưu Tử
Căng tuyệt đối là người đáng mơ ước.
Lưu Tử Căng dừng bước,
xoay người nhìn nàng, nhỏ giọng nói:
- Ngươi
thật sự ngh