
có ánh mắt theo dõi
nàng, cảm giác lạnh lùng khiến nàng sợ hãi.
Đi trên đường kia thỉnh
thoảng còn thấy thái giám cung nữ đi ngang qua, nhưng là ở chỗ này, trừ ba
người các nàng ra thì không thấy một bóng người. Ngay cả hai nha hoàn cũng có
chút kỳ quái
- Nơi này
thật vắng, một người cũng không có!
Điều này làm cho trong
lòng Tương Nhược Lan càng thêm khẩn trương. Tim nàng dựng lên, không nhìn quanh
nữa, vội vã bước nhanh lên, muốn rời khỏi rừng cây này càng nhanh càng tốt.
Phía sau Hoa Anh Liên
Kiều chẳng biết vì sao, lớn tiếng nói:
- Phu
nhân, chờ chúng ta một chút!
Tương Nhược Lan cũng
không quay đầu lại:
- Các
ngươi mau lên...
Còn chưa nói xong, đột
nhiên phía sau có tiếng rơi nhẹ. Tương Nhược Lan quay đầu lại nhìn, chỉ thấy
Hoa Anh, Liên Kiều ngã trên đất, hai mắt nhắm nghiền, phía sau là hai gã nam tử
cao lớn cẩm y vệ mặt không đổi sắc. Trong đó, một gã tay để tư thế đao còn chưa
hạ xuống, có thể thấy hai nha hoàn là bị bọn họ đánh ngất.
Tương Nhược Lan kinh hãi,
bước nhanh tới quát:
- Các
ngươi là ai!
Vừa nói vừa vung quyền
đánh một kẻ.
Nhưng Tương Nhược Lan dù
có công phu dùng tiên cao nhưng quyền cước thì chỉ chẳng là gì, vài cái đã bị
một gã giữ lại không thể động đậy, Tương Nhược Lan giãy vài cái, hô to:
- Có
thích khách!
Vừa hô một tiếng, đã thấy
trước đó không xa, sau một khối giả thạch, Cảnh Tuyên Đế mặc long bào đi tới.
Tương Nhược Lan đã hiểu,
nàng trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt như phun hỏa:
- Hoàng
thượng, là ngươi sai người đánh nha hoàn của ta bất tỉnh?
Vừa này mình hô thích
khách mà không thấy thị vệ tới, có thể thấy thị vệ quanh rừng cây đã sớm bị hắn
điều đi.
Cảnh Tuyên Đế phất tay
với hai gã cẩm y vệ kia. Hai gã buông tay Tương Nhược Lan, sau đó mỗi người ôm
một nha hoàn nhanh chóng rời đi.
Tương Nhược Lan vội la
lên:
- Ngươi
định làm gì bọn họ?
Cảnh tuyên đế đi tới bên
người nàng, cười nói:
- Nhược
Lan, ta không làm thế nào, cũng chỉ có thể giết các nàng diệt khẩu, nàng nghĩ
ta làm như thế nào?
- Ngươi....
Tương Nhược Lan tức giận
đến nói không ra lời, nàng hít sâu một hơi, bình tĩnh lại một
chút rồi quay đầu không để ý tới hắn.
Trong lòng nàng dâng lên
sự quật cường, hắn càng muốn thấy nàng kinh hoảng, thất thố, nàng càng không
cho hắn vừa lòng.
Nhưng trong lòng tuy nghĩ
như vậy, nhưng khi Cảnh Tuyên Đế tới gần, nàng không khỏi bối rối lui về phía
sau vài bước.
Cảnh tuyên đế cười lớn,
mắt hoa đào tràn đầy trêu chọc:
- Nhược
Lan, hình như nàng rất quen với Lưu thái y.
Tương Nhược Lan căm tức
nhìn hắn:
- Thì ra
thật sự là ngươi cố ý điều Lưu thái y đi! Hoàng thượng, chỉ vì trêu ta, ngươi
không cảm thấy ngươi làm quá đáng?
- Không
đâu.
Cảnh Tuyên Đế nhướng mày
cười nói:
- Mỗi
ngày ở trong cung, cuộc sống buồn chán, có người cùng chơi thật rất tốt! Tương
Nhược Lan, bây giờ nàng đã không chịu được? Nhưng ta mới chỉ vừa bắt đầu thôi.
Nói rồi hắn đột nhiên kéo
tay nàng, kéo nàng vào rừng cây. Tương Nhược Lan kinh hãi giãy dụa, tình thế
cấp bách cũng không quản hắn là Hoàng thượng hay không mà đá hắn, đánh hắn.
Nhưng những điều này cũng chẳng thấm vào đâu so với hắn. Hắn không thèm để ý
nàng giãy dụa, nắm chặt cổ tay nàng, kéo nàng tới sâu trong rừng cây rồi đẩy
nàng vào gốc cây. Lưng Tương Nhược Lan đau đớn, buồn bực hừ một tiếng.
Cảnh tuyên đế lập tức dán
lên. Hai tay hắn áp lên thân cây, nhốt nàng vào lòng hắn. Hắn cúi đầu, tóc dài
rơi lên mặt, lên cổ khiến nàng khó chịu. Nàng vươn tay dùng sức đẩy ngực hắn
ra, không cho hắn tiến gần nữa.
- Nhược
Lan.
Cảnh tuyên đế cười nhẹ
hai tiếng:
- Ở trước
mặt ta, giãy dụa hơn nữa cũng là vô dụng, sao nàng còn không hiểu rõ điểm này?
Tương Nhược Lan không để
ý đến hắn, lực đẩy trên tay vẫn không giảm.
Cơ thể hắn nặng nề áp sát
khiến tay nàng kẹt cứng trước ngực không thể nhúc nhích. Tương Nhược Lan muốn
đá hắn thì chân hắn lại áp sát, vững vàng áp chế nàng. Tương Nhược Lan dùng hết
sức cũng không thể đẩy hắn ra được. nàng sức cùng lực kiệt không dãy dụa nữa nhưng
quay đầu sang chỗ khác không nhìn hắn.
- Như vậy
mới đúng! Nàng sao đấu lại ta?
Hắn tới gần nàng, môi vờn
lên mặt nàng, từ từ chuyển sang tai nàng rồi cắn lên vành tai nàng, lại nhỏ
giọng nói:
- Nàng
đang run, rất tức giận? Thế là được, Nhược Lan, khi ta biết được nàng trêu chọc
ta, sự tức giận của ta không kém nàng chút nào.
Tương Nhược Lan nhắm chặt
mắt, cắn chặt môi dưới, chịu đựng tất cả. Nàng chờ hắn giống như lần trước, ôm
hai cái xả bớt giận rồi sẽ thả nàng đi!
Môi hắn nóng rực rời khỏi
vành tai nàng, chậm rãi tới gần cổ nàng, hít thật sâu:
- Nàng
thật thơm, lần đó tại Ngự hoa viên ta vẫn nhớ còn nhớ. Trên người nàng dùng
hương liệu gì, thanh thanh nhàn nhạt, khiến người thương tiếc, trong hậu cung,
không có nữ tử nào có được mùi thơm này của nàng...
Bờ môi của hắn vuốt ve cổ
nàng, thỉnh thoảng còn vươn lưỡi khẽ liếm, hơi thở nóng rực phun lên da nàng
khiến cả người nàng lông tơ dựng đứng.
- Hoàng
thượng, ngươi đừng quá đáng.
Tương Nhược Lan nghiến răng
nói.