
m như thế chẳng có tác dụng gì cả. Ta tin tưởng hắn, ta tin lời hứa của hắn,
ta cũng sẽ cố gắng giữ lấy tình cảm của chúng ta. Ta tin chúng ta sẽ vượt qua
mọi chướng ngại, bất kể là ai cũng không thể ảnh hưởng đến chúng ta!
Hai mắt nàng sáng như
sao, trong đó lộ ra sự kiên định và tin tưởng khiến cho nàng trở nên vô cùng
xinh đẹp.
Nhưng sự kiên định, tin
tưởng này không phải vì hắn, sự xinh đẹp này cũng không phải là vì hắn...
Tim Cảnh Tuyên Đế đau
đớn.
Hắn ngửa đầu cười to,
trong lòng càng đau đớn, tiếng cười của hắn như xuyên thủng màn đêm, đem lại
một cảm giác tiêu điều.
Đột nhiên, tiếng cười
ngưng lại, hắn nắm chặt cổ tay nàng, giọng nói rít ra từ kẽ răng:
- Được!
Được! Nàng đã tin tưởng hắn như vậy, Nhược Lan, nàng có dám đánh cuộc với trẫm
không? Chưa đến nửa năm, hắn nhất định sẽ không chịu được sự quyến rũ của nữ tử
kia...
Tương Nhược Lan nắm chặt
nắm tay, lập tức tiếp lời:
- Được.
Nếu Hoàng thượng thua thì phải đem nữ tử đó về. Hơn nữa sau này không được can
thiệp vào cuộc sống của ta nữa.
- Nhưng
nếu nàng thua?
Cảnh Tuyên Đế gắt gao
nhìn nàng, ánh mắt lóe lóe
Nếu ta thua... đó chứng
tỏ hắn đã phản bội lời hứa với ta...
Vừa nghĩ đến điều này,
tim Tương Nhược Lan như bị đao cắt
Nàng nghiến răng nghiến
lợi nói:
- Nếu ta
thua, nhất định xin thánh chỉ hòa ly! Bất kể có hậu quả gì cũng sẽ hòa ly.
Nhưng ta tuyệt sẽ không thua đâu!
- Được!
Cảnh Tuyên Đế buông cổ
tay nàng:
- Nửa năm
sau nàng sẽ biết, từ đầu tới cuối là nàng đã tin nhầm người.
Cảnh tuyên đế xoay người
sai:
- Người
đâu, dẫn Hầu phu nhân rời đi!
Tương Nhược Lan quay đầu
đi, không nhìn hắn lần nào.
Mấy kẻ khiêng kiệu đưa
Tương Nhược Lan rời đi.
Cảnh tuyên đế đứng đó
nhìn kiệu từ từ biến mất trong màn đêm, sắc mặt âm trầm dần dần hoãn xuống.
Không tới nửa năm, nàng
sẽ chết tâm với Cận Thiệu Khang, chỉ cần bọn họ hòa ly, nàng có thể trở thành
nữ nhân của hắn. Đến lúc đó, còn lý do gì có thể ngăn cản hắn?
Nam nhân nào là không háo
sắc, với một mỹ nhân thấu hiểu tâm tư người khác, ai có thể không động tâm?
Nhược Lan, nàng không hiểu nam nhân. Trên đời này, làm gì có nam nhân nào chỉ
có một người đàn bà.
Kiệu theo đường cũ trở
về, đưa Tương Nhược Lan về điện Thái Hòa.
Tương Nhược Lan xuống
kiệu đã thấy Cận Thiệu Khang đứng trong đêm đen, thân ảnh cao lớn như núi thật
vững chắc.
Chút nước mắt khiến nàng
thấy mơ hồ.
Nàng sẽ không tin sai
người, tuyệt sẽ không! Coi như đây là một lần khảo nghiệm của bọn họ, không
riêng gì là hắn mà cũng là nàng. Bởi vì, hôn nhân là chuyện của hai người.
Hắn phải tự khống chế
mình trước sự câu dẫn bên ngoài, còn nàng phải tận tâm hết sức để hắn càng yêu
nàng.
Nàng lau khô nước mắt, đi
đến bên hắn.
- Thiệu
Khang.
Cận Thiệu Khang xoay
người, nhìn nàng mỉm cười, trong nụ cười có sự ấm áp vô hạn. Sau đó, hắn vươn
tay:
- Chúng
ta về nhà đi.
Tương Nhược Lan cầm tay
hắn, bàn tay hắn ấm áp khiến nàng vô cùng an tâm. Nàng nhìn hắn nhẹ nhàng cười,
hai người dựa vào nhau đi trong bóng đêm.
Về đến Hầu phủ cũng đã
khuya, hai người đón thái phu nhân đã ngủ nên không đến vấn an, trở về Thu
đường viện.
Về phòng, nha hoàn hầu hạ
bọn họ rửa mặt, thay quần áo xong, hai người lên giường, ôm nhau nằm.
Cận Thiệu Khang nói:
- Nữ tử
đó chắc sau một thời gian sẽ vào phủ, nàng để ý thu xếp một chút, dù sao cũng
là Hoàng thượng ban, không nên có sơ sót.
Tương Nhược Lan tựa lòng
hắn nhẹ nhàng gật đầu:
- Ta
biết, ta sẽ thu xếp mọi thứ, ngươi yên tâm.
Mặc dù trong lòng không
ngừng tự khuyên mình nên nghĩ thoáng một chút, nhưng chỉ nghĩ tới sẽ có một nữ
tử xinh đẹp như vậy vây quanh trượng phu mình, nước mắt nàng bất tri bất giác
rơi xuống, thấm ướt áo hắn.
Cận Thiệu Khang cảm nhận
được, hắn thở dài, cúi đầu lau khóe mắt nàng:
- Nhược
Lan, nàng đừng lo lắng. Cũng chẳng có gì, cùng lắm nàng coi như trong nhà có
thêm một hạ nhân là được.
Tương Nhược Lan chôn đầu
vào ngực hắn:
- Nhưng
làm gì có hạ nhân nhà ai lại xinh đẹp như vậy, hát hay múa đẹp như vậy!
Sự ôn nhu của hắn càng khiến
nàng muốn rơi lệ.
Từng giọt nước mắt của
nàng đều khiến tim hắn đau đớn.
Hắn vuốt tóc nàng rồi
nói:
- Nàng
nghĩ phu quân nàng chưa từng thấy qua mỹ nữ? Nàng ta dù hát hay cũng chẳng hay
bằng tiếng cười của nàng. Nàng dù múa đẹp cũng chẳng đẹp bằng lúc nàng vung
roi. Nhược Lan, trong lòng ta đã có nàng, cho dù người khác có tốt đẹp thế nào
thì ta cũng chỉ yêu nàng.
Giọng nói trầm thấp quanh
quẩn trong không gian yên tĩnh, từng chút từng chút thấm sâu vào lòng nàng.
Tương Nhược Lan ôm hắn
nức nở khóc, tâm tình như bị đè nén khiến lòng nàng vô cùng mềm mại, không rõ
là cảm động hay kích động, nhưng tâm tình này khiến nàng vô cùng hạnh phúc.
- Thiệu
Khang...
Nàng ôm chặt hắn rồi
ngẩng đầu hôn hắn. Nụ hôn nóng bỏng biểu đạt tâm tình của nàng.
Tâm tình nàng trong nháy
mắt đã đốt cháy nhiệt tình của hắn, rất nhanh, hắn đã đổi từ bị động thành chủ
động, nghiêng người đặt nàng phía dưới
Trướng hồng chậm rãi phủ
xuống, nến đỏ chập chờn, ánh hồng chiếu