
ói
nước Việt sinh mỹ nữ, quả không sai. Nhưng không nghĩ đến chẳng những người đẹp
mà ca múa cũng hay. Khó được! Khó được!
Thanh Đại ôn nhu nói:
- Tạ ơn
Hoàng thượng tán thưởng!
Cảnh tuyên đế tiếp tục
cười:
- Chỗ này
không phải chỉ có mình trẫm tán thưởng. Được rồi...
Hắn đổi giọng, quay đầu
nhìn Cận Thiệu Khang:
- Còn
chưa thấy An viễn hầu nói gì.
Cận Thiệu Khang ngẩng
đầu, nhìn về phía Cảnh tuyên đế.
Cảnh tuyên đế nhìn hắn,
sắc mặt nhu hòa như bình thường:
- An Viễn
hầu, Thanh Đại múa hát thế nào?
Tương Nhược Lan nhìn Cảnh
Tuyên Đế một cái, chẳng biết hắn định làm gì.
Thấy hoàng đế cao hứng
như vậy, Cận Thiệu Khang là thần tử đương nhiên sẽ không làm mất hứng, hắn gật
đầu cười nói:
- Rất
tốt!
Thanh Đại lén ngẩng đầu
nhìn Cận Thiệu Khang, thấy người nói chuyện là nam tử trẻ tuổi khí vũ hiên
ngang, dung nhan tuấn mỹ thì đỏ mặt, thẹn thùng cúi đầu.
Tương Nhược Lan nhìn
thấy, không khỏi bĩu môi. Ngươi thẹn thùng cái gì? Ngươi mặt đỏ cái gì?
Cảnh tuyên đế đột nhiên
cười to, hắn nói với đại thần:
- Hiếm
khi nghe An Viễn hầu khen nữ tử nào như vậy, chúng khanh gia nói có đúng không?
Chúng thần sợ run lập tức
phụ họa.
Thái hậu đột nhiên nhíu
mày nhìn Cảnh Tuyên Đế khẽ gọi:
- Hoàng
thượng.
Cảnh tuyên đế như là
không nghe, đứng dậy, trên mặt
xuất hiện một tia mất tự nhiên, hai mắt như lóe ra, tay run rẩy như là rất kích
động.
- Nhớ
lại, lần đi săn vừa rồi trẫm bị xảy ra chuyện bất ngờ, nếu không phải An Viễn
hầu tìm được thì không biết hậu quả thế nào. Công lớn như vậy, trẫm vì dưỡng
thương mà chưa thưởng, hôm nay là ngày tốt, trẫm bàn công ban thưởng đi.
Cận Thiệu Khang nhíu mày,
sắc mặt trầm xuống. Trong lòng Tương Nhược Lan dâng lên một dự cảm không tốt.
Nàng nhìn Cảnh Tuyên Đế đã thấy hắn đang nhìn nàng, trong thần sắc có một sự cố
chấp vô cùng.
- Khó
thấy An Viễn hầu khen nữ tử nào như vậy, nếu Thanh Đại được An Viễn hầu yêu
thích như thế, vậy trẫm hạ chỉ....
Còn chưa nói xong, Thái
hậu và Cận Thiệu Khang đều đứng dậy:
- Hoàng
thượng.
Nhưng Cảnh Tuyên Đế lại
bất chấp, tiếp tục nói, giọng nói run rẩy, ánh mắt đáng sợ.
- Như vậy
trẫm hạ chỉ, An Viễn hầu hộ giá có công, đặc biệt ban thưởng Thanh Đại làm
thiếp thất.
Sắc mặt Tương Nhược Lan
lập tức trở nên trắng bệch, không nhịn được đứng dậy. Thái hậu ngồi xuống thở
dài, lắc đầu. Hoàng hậu thấy Hoàng thượng ban Thanh Đại cho An Viễn hầu, nét
mặt hơi vui mừng nhưng khi thấy thần sắc của Tương Nhược Lan thì lặng lẽ thở
dài. Thân thể như dương liễu trong gió xuân của Thanh Đại khẽ run lên, đầu cúi
càng thấp.
Chúng thần đều tỏ vẻ ghen
tỵ, đám nữ quyến nhìn Tương Nhược Lan đầy đồng tình.
Một số đại thần thậm
chí còn lên tiếng chúc mừng:
- Chúc
mừng An Viễn hầu có được giai nhân như vậy!
Cũng không nghĩ, Cận
Thiệu Khang đột nhiên đi tới giữa sảnh, quỳ xuống, cất cao giọng nói:
- Xin
Hoàng thượng thu hồi thánh mệnh!
Cảnh tuyên đế hừ lạnh một
tiếng:
- Vì sao?
Là mỹ nhân trẫm ban cho ngươi không đủ đẹp, không đủ tài?
Cận Thiệu Khang ngẩng đầu
nhìn Cảnh Tuyên Đế, ánh mắt kiên quyết:
- Không
phải như vậy, chỉ là hạ thần đã quyết định, chung thân sẽ không nạp thiếp, mong
Hoàng thượng lượng thứ.
Cảnh tuyên đế cúi đầu
nhìn hắn, giọng nói lạnh lùng như băng:
- Thánh
chỉ đã ban, ngươi muốn kháng chỉ?
- Thần
không dám! Nhưng...
Cảnh tuyên đế vung tay
áo:
- Trẫm có
ý tốt (phát nôn) mà ngươi lại khinh rẻ, ngươi đang coi thường trẫm!
Giọng nói càng lúc càng
trầm, càng lúc càng nặng nề.
Các đại thần vốn đang
muốn xem kịch vui nhưng lúc này đều ngưng cười, một số còn khuyên can:
- An Viễn
hầu, giai nhân như thế ngươi còn từ chối cái gì? Còn không mau dập đầu tạ ơn!
Tương Nhược Lan ngồi
phịch xuống, tay run lên nhè nhẹ.
Hắn sẽ không cho ta sống
tốt, không cho ta sống yên ổn! Thế này là thế nào? Ta nợ gì hắn? Sao hắn lại
muốn đối xử với ta như vậy.
Nàng thật vất vả mới có
thể không rơi lệ.
Nàng nhìn Thanh Đại, nữ
tử kia đang quỳ gối ở đó, xinh đẹp như hoa lan, giọng hát, điệu múa, phong vận
của nàng ta đều là bảo đao lợi khí.
Đem một nữ nhân như vậy ở
bên Thiệu Khang, cuộc sống lâu dài như vậy, Thiệu Khang thật sự sẽ không động
tâm?
Nhưng lập tức, nàng cúi
đầu, âm thầm tự trách. Tương Nhược Lan, ngươi đang nghĩ gì? Sao ngươi có thể
không tin tưởng hắn, không tin tưởng chính mình như vậy? Thiệu Khang làm quan
lớn như vậy, sau này chẳng biết sẽ gặp được bao nhiêu nữ tử xinh đẹp? Nếu mỗi
lần gặp phải một nữ nhân xinh đẹp ngươi đều tâm hoảng ý loạn như vậy thì sao
ngươi còn quyết tâm ở lại chỗ này, sao tự đi chịu tội làm gì?
Nàng cũng rất muốn tiến
lên xin Cảnh Tuyên Đế thu hồi thánh mệnh nhưng nàng biết sẽ vô dụng. Chuyện này
hắn đã an bài trước, hắn hạ chỉ trước mặt quần thần là để bọn họ không thể kháng
chỉ. Cho dù nàng có liều chết cũng không thay đổi được chuyện này.
Giữa sân, Cận Thiệu Khang
vẫn cố gắng thỉnh cầu Hoàng thượng, nhưng sắc mặt hoàng đế càng lúc càng trầm,
mơ hồ hiện ra sự giận dữ.
Trong lòng Cận Thiệu
Khang rùng mình, không thể làm gì khác