
hẳn? Nhớ ra hắn bị thương vì mình, không khỏi lén ngẩng đầu nhìn Cảnh Tuyên Đế,
thấy hắn dù đang ngồi, một thân long bào khí thế nhưng cũng không dấu được vẻ
tiều tụy. Nhìn qua dường như gầy đi nhiều. Nàng có chút lo lắng, chẳng lẽ
thương thế của hắn nghiêm trọng như vậy?
Như là cảm giác được ánh
mắt của Tương Nhược Lan, Cảnh Tuyên Đế thoáng quay lại nhìn nàng. Ánh mắt của
hắn phức tạp khiến cho nàng có cảm giác quái dị. Nhưng chỉ lát sau hắn đã quay
đầu đi.
Quần thần ngồi xuống,
Cảnh tuyên đế nói về lý do tổ chức yến hội rồi thái giám cung nữ mang đồ ăn lên
các bàn.
Tương Nhược Lan nhìn trên
bàn, hơn mười chiếc đĩa ngọc khắc hoa mai, bên trong chứa đồ ăn tinh mỹ, vừa
nhìn đã khiến người thèm thuồng. Thái giám bên cạnh rót rượu.
Cảnh tuyên đế giơ chén
rượu lên nói:
- Thân
thể trẫm còn chưa hoàn toàn khang phục, đành lấy trà thay rượu mời các khanh
gia một chén.
Quần thần đứng lên tạ rồi
mời lại Hoàng thượng.
Cảnh tuyên đế nói:
- Đêm nay
là yến hội, các khanh cứ tự nhiên, không cần câu nệ.
Quần thần cùng kính Hoàng
thượng, hoàng hậu, Thái hậu rồi mới ngồi xuống, bắt đầu thưởng thức mỹ thực,
thỉnh thoảng quay sang nói chuyện với các đồng liêu.
Không khí dần náo nhiệt
lên.
Cận Thiệu Khang gắp một
miếng thịt bò đặt vào bát Tương Nhược Lan, nhẹ giọng nói:
- Thịt bò
trong cung đều ăn cỏ tươi, thịt rất ngon, mềm, nàng thử đi.
Tương Nhược Lan cắn một
miếng rồi ngẩng đầu cười với hắn:
- Quả
nhiên là ngon
Vừa nói vừa gắp một món
hắn thích ăn vào bát hắn. Cận Thiệu Khang cười cười, ăn.
Hai người ngồi ở đó, tuy
không thể có những hành động, lời nói thân mật nhưng mỗi ánh mắt, nụ cười đều
biểu lộ hết thảy.
Những cảnh này Cảnh Tuyên
Đế đều thấy rõ, hắn nhìn khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt long lanh như nước của
Tương Nhược Lan. Lúc này nàng có vẻ quyến rũ đặc biệt của nữ nhân. Có vô số
cung phi, Cảnh Tuyên Đế đương nhiên biết vì sao nàng có sự quyến rũ đó.
Ánh mắt nàng nhìn hắn nhu
tình như nước, sự ngọt ngào đong đầy trong ánh mắt. Mà Cận Thiệu Khang vốn luôn
lạnh lùng lúc này cũng hơi cười. Mà hắn cười thì thần sắc nàng càng dịu dàng.
Nàng chưa từng dùng ánh
mắt đó nhìn ta...
Tay Cảnh Tuyên Đế không
nhịn được xiết chặt cái chén trong tay, ghen ghét như con rắn độc đang cắn xé
tim gan hắn.
Thái hậu ở bên vẫn luôn
để ý đến Cảnh Tuyên Đế, thấy hắn nhìn Tương Nhược Lan chằm chằm dễ khiến người
khác chú ý thì vội nhắc nhở:
- Hoàng
thượng, món canh hôm nay rất được, Hoàng thượng uống một chút đi, rất tốt cho
cơ thể.
Vừa nói vừa sai Hoàng Quý
bưng một bát canh cho hắn.
Lúc này Cảnh Tuyên Đế mới
thu hồi ánh mắt, đón lấy bát canh từ tay Hoàng Quý.
Hoàng hậu bên kia đột
nhiên cười nói:
- Thái
hậu, ngươi xem Nhược Lan và An Viễn hầu, hai người trông thật ân yêu. Thái hậu,
xem ra người không cần lo cho Nhược Lan nữa rồi....
Còn chưa nói xong đã nghe
thấy “choang” một tiếng, bát canh trong tay Cảnh Tuyên Đế rơi xuống đất, canh
nóng bốc hơi.
Đại sảnh đang náo nhiệt
đột nhiên im phăng phắc. Ai nấy không hẹn mà cùng nhìn lại đã thấy sắc mặt Cảnh
Tuyên Đế trầm xuống, lòng ai nấy cũng trầm theo. Tương Nhược Lan và Cận Thiệu
Khang cùng nhìn về phía Cảnh Tuyên Đế. Cận Thiệu Khang đột nhiên cảm thấy ánh
mắt Cảnh Tuyên Đế nhìn mình sắc như đao, trong lòng cả kinh.
- Rơi
xuống đất là khai hoa. Phú quý vinh hoa. Các khanh gia không cần lo lắng. Cứ
tiếp đi.
Thái hậu cười nói, sau đó
quay sang mắng Hoàng Quý:
- Nô tài
vô dụng, ngay cả cái bát bưng cũng không xong, còn không sai người thu dọn.
Hoàng Quý quỳ xuống dập
đầu:
- Nô tài
đáng chết, nô tài đáng chết!
Thái hậu cười mắng:
- Ngày lễ
tết, cái gì mà chết hay sống, còn không mau đi thu dọn đi.
- Vâng
vâng, nô tài lỡ miệng.
Vừa nói vừa đứng dậy sai
mấy thái giám nhanh chóng thu dọn sạch
sẽ.
Sắc mặt Cảnh Tuyên Đế
cũng hòa hoãn lại.
Quần thần lúc này mới thở
dài một hơi, thì ra là thái giám không cẩn thận làm vỡ bát.
Tương Nhược Lan kéo kéo
góc áo Cận Thiệu Khang ở dưới bàn, nhẹ cười nói :
- Làm ta
sợ muốn chết.
Cận Thiệu Khang len lén
cầm tay nàng dưới mặt bàn, nhỏ giọng trấn an :
- Không
có việc gì đâu
Nhưng trong đầu luôn chỉ
hiện lên ánh mắt sắc bén của Cảnh Tuyên Đế.
Trên điện, Cảnh Tuyên Đế
hít sâu một hơi, hơi nhấp một ngụm trà rồi nhìn Hoàng Quý một cái. Hoàng Quý
hiểu ý, vô tay ba cái.
Chỉ chốc lát sau, tiếng
nhạc du dương, chưa được một giây, một đám ca nữ mặc áo lụa trắng như mây đi
vào, múa theo tiếng nhạc, tay áo xoay tròn, y phục phấp phới khiến cho người ta
hoa mắt.
Đây là lần đầu tiên Tương
Nhược Lan thấy ca múa trong cung đình, cảm giác rất mới mẻ, thú vị.
Rượu ngon, múa đẹp, quần
thần càng vui vẻ, tiếng chúc rượu không ngừng, chỉ là vì sợ hoàng đế ở đây nên
không ai dám để quá chén, tránh say rượu mà thất thố.
Đám ca nữ vung tay áo rồi
đột nhiên lui ra cửa điện, yên lặng bất động.
Mọi người biết sắp có trò
hay, tất cả đều nhìn ra cửa điện.
Đột nhiên, nhạc dừng lại,
sau đó một tiếng sáo thổi tới, giống như trong rừng cây tĩnh lặng có một cơn
gió mát lành th