
bà như vậy, chỉ cần rời đi một đoạn thời gian, nhị gia sao còn nhớ
Hồng Hạnh kia mấy mắt mấy mũi? Hồng Hạnh là người của nhị phòng, chỉ cần nhị
phòng không nói, nàng cũng đừng nghĩ đường về.
Để cho nàng ta cả đời ở
biệt viện đi.
Đạo lý này đương nhiên
Hồng Hạnh hiểu. Sắc mặt nàng đại biến, không ngừng dập đầu:
- Phu
nhân, đừng đem ta đi. Phu nhân, nể tình ta đã hầu hạ ngươi lâu như vậy (bài ca
cũ mèm hát mãi k chán), đừng đem ta đi biệt viện.
Rời khỏi Hầu phủ, những
cố gắng trước kia của nàng không phải là uổng phí. Chẳng lẽ cứ ở biệt viện đó
chờ chết? Thế chẳng thà trước kia gả cho quản sự Trương.
Tương Nhược Lan không
muốn nói thêm nữa, đứng dậy thẳng dậy sai:
- Trước
tiên đem Hồng Hạnh về, sáng mai đưa đi biệt viện.
Lập tức có gia đinh đi
lên kéo Hồng Hạnh đi. Hồng Hạnh khóc lóc, không để ý mọi thứ mà kêu to:
- Tiểu
thư, chẳng lẽ ngươi thật sự tuyệt tình như vậy.
Phương mụ mụ vội vàng đến
bưng miệng nàng lại, khóc ròng nói:
- Được
rồi, Hạnh Nhi. Phu nhân làm thế là đã quá tốt cho ngươi rồi. Ngươi đừng có
không biết tốt xấu.
Vừa nói vừa bảo gia đinh
nhanh kéo nàng xuống.
Đám người thái phu nhân
đều lộ ra vẻ mặt chán ghét
Vu Thu Nguyệt nhìn hướng
Hồng Hạnh rời đi, âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
Đợi Hồng Hạnh đi rồi,
Vương thị nhìn Tương Nhược Lan cười cười:
- Phu
nhân xử sự, cuối cùng coi như công bằng!
Tương Nhược Lan nhàn nhạt
cười nói:
- Công
bằng hay không, chờ ta xử trí xong rồi nói!
Vương thị ngạc nhiên:
- Còn
chưa xử trí xong? Không phải đã quyết định đưa Hồng Hạnh đến biệt viện?
Tương Nhược Lan cười
cười:
- Đó chỉ
là xử trí Hồng Hạnh, còn nhị phu nhân ta chưa bàn đến!
- Ta???
Vương thị biến sắc, cả
kinh dựng đứng người lên, Triệu di thái thái vội vàng ấn nàng xuống
Thái phu nhân hứng thú
nhìn Tương Nhược Lan:
- Nhược
Lan, nói hết đi.
Thái phu nhân đã lên
tiếng, Vương thị cũng không dám nhiều lời, quay đầu đi, vẻ mặt tức giận.
- Nhị phu
nhân ngược đãi Hồng Hạnh là sự thật, chuyện này ảnh hưởng đến danh dự Hầu phủ
ta. Ta đề nghị phạt nhị phu nhân hai tháng tiền.
Trừng phạt như vậy cũng
chẳng tính là nghiêm trọng. Cũng để cảnh tỉnh bọn nha hoàn muốn leo lên giường
chủ tử.
Thái phu nhân gật đầu:
- Nhược
Lan nói có đạo lý.
Vương thị mặc dù có chút
đau lòng nhưng nhớ ra những hành vi trước kia của mình cũng chẳng có gì là hay
ho, trong lòng thái phu nhân đương nhiên không thích. Vì thế cũng chẳng lên
tiếng
Sắc mặt của đám hạ nhân
lúc này mới hòa hoãn một chút, cuối cùng cũng là cho Hồng Hạnh một đường lui.
Trong lòng đang nghĩ, xem ra chủ mẫu tương lai thưởng phạt phân minh, không
phải là người có lòng dạ độc ác, trong lòng cũng thấy thoải mái hơn nhiều.
Thái phu nhân đứng lên
cười nói:
- Được
rồi, náo loạn lâu như vậy chuyện không vui cuối cùng cũng qua.
Tiếp theo nhìn về phía
Tương Nhược Lan mà khen:
- Nhược
Lan, chuyện này ngươi xử lý tốt lắm! Ta rất hài lòng, sau này ta cũng có thể
yên tâm giao Hầu phủ cho ngươi rồi.
Mọi người nghe vào trong
tai, trong lòng mỗi người đều có ý nghĩ riêng
Tương Nhược Lan cười nói:
- Nhược
Lan vẫn còn nhiều chỗ phải nhờ mẫu thân chỉ điểm.
Lúc này, có gã sai vặt
tiến đến bẩm báo:
- Hầu gia
cho mời phu nhân, nói là sắp đền giờ tiến cung rồi, muốn nhắc phu nhân chuẩn bị
Thái phu nhân nói với
Tương Nhược Lan:
- Đây là
chính sự, Nhược Lan mau đi đi.
Tương Nhược Lan hành lễ
thái phu nhân, chào hỏi hai vị tiểu thư rồi ra khỏi Tùng hương viện.
Tương Nhược Lan đi rồi,
Cận Yên Vân cười kéo tay thái phu nhân:
- Mẫu
thân, chúc mừng ngươi có được một con dâu giỏi giang.
Cận Yên Hồng cũng cười
nói:
- Chẳng
những giỏi giang mà còn rất tinh tế. Biết ta đi xe đường xa mệt mỏi, còn chuẩn
bị cả thuốc bổ nữa.
Cận Yên Vân che miệng
cười nói:
- Đại tỷ
tỷ nói như vậy là trách thái phu nhân không chu đáo bằng phu nhân?
Cận Yên Hồng biến sắc,
quên mất khi xưa mọi thứ là do thái phu nhân chuẩn bị.
Thái phu nhân vỗ nhẹ tay
Cận Yên Vân, cười nói:
- Được
rồi. Đừng coi thường tỷ tỷ ngươi nữa. Mọi năm đều là Trương mụ mụ chuẩn bị, bà
nhiều việc, quên cũng là chuyện bình thường.
- Vâng!
Vâng! Cận Yên Hồng vội vàng nói
Thái phu nhân cười cười,
nhớ ra lúc đầu nhận được thánh chỉ thì trong lòng ghét Nhược Lan muốn chết nào
biết được giờ lại là một đứa con dâu đắc lực như vậy
Có thể thấy được thế sự
chẳng có gì là tuyệt đối.
Đoàn người ra khỏi cửa,
tiếp tục tản bộ trong hậu hoa viên.
Vương thị cố ý đi chậm,
tới cạnh Vu Thu Nguyệt, nhỏ giọng nói:
- Xem
ra chúng ta hiểu lầm phu nhân, nếu nàng thật có lòng đặt tai mắt trong nhị
phòng thì sao lại dễ dàng đẩy Hồng Hạnh đi biệt viện như thế.
Vu Thu Nguyệt nhìn kế
hoạch của mình thất bại trong gang tấc, trong lòng thầm hận không thôi, giờ lại
nghe Vương thị nói, đành phải cười khan hai tiếng:
- Đúng!
Đúng
Cũng không thể không thừa
nhận, Tương Nhược Lan xử lý rất tốt
Chính vì như thế mới
khiến nàng càng hận, thiếu chút nữa thì xé rách khăn lụa.
Ngày sau còn dài, nàng
còn cơ hội. Nàng không tin, Tương Nhược Lan mệnh tốt như