
phu nhân, trong lòng hơi động. Có lẽ giờ là cơ hội của mình. Dù
không được Hầu gia sủng ái nhưng cũng không có nghĩa là không chiếm được quyền
Hầu phủ. Dù sao thân phận mình cũng là quý thiếp, hơn nữa còn có hài tử. Chỉ
cần sau này thể hiện năng lực trước mặt thái phu nhân thì dù không nắm được đại
quyền thì cũng có mấy phần quyền lực.
Nhất thời, có người đắc
ý, có người oán hận, có người thở dài. Trong lúc mọi người tưởng chuyện đã xong
thì Tương Nhược Lan đột nhiên nói:
- Triệu
di nương, ta còn chưa nói xong, di nương không cần vội vã như vậy.
Mọi người đều sửng sốt.
Tương Nhược Lan đi tới
bên người Hồng Hạnh, Hồng Hạnh ngẩng đầu nhìn nàng không hiểu
Tương Nhược Lan lạnh lùng
nhìn nàng, chậm rãi nói:
- Hồng
Hạnh, ngươi bị ngược đãi là sự thật. Ban đầu, vốn ngươi là người hữu lý. Nhưng
vì cách xử lý của ngươi không đúng, hữu lý lại thành vô lý. Gặp phải chuyện như
thế, ngươi có thể bẩm báo thái phu nhân hoặc nói với ta. Nhưng ngươi lại chọn
cách này. Bất kể như thế nào, ngươi là hạ nhân, nhị phu nhân là chủ tử của
ngươi. Ngươi làm như thế trước mặt bao người, không giữ lại thể diện cho chủ tử
ngươi là ngươi sai! Hồng Hạnh, ta nói thế ngươi có phục không.
Hồng Hạnh nhìn nàng, định
đoán suy nghĩ của nàng nhưng vẻ mặt Tương Nhược Lan bình tĩnh vô cùng, không có
lấy nửa điểm tâm tình. Hồng Hạnh do dự nói:
- Phu
nhân nói đúng, nô tỳ… nô tỳ tâm phục khẩu phục...
Vương thị cùng Triệu di
thái thái thấy Tương Nhược Lan đột nhiên nói như vậy, chẳng biết nàng định làm
gì. Ai nấy nhìn nàng không chớp mắt.
Thái phu nhân cũng lộ vẻ
kinh ngạc. Sắc mặt Vu Thu Nguyệt trầm ngưng. Những người khác cũng chăm chú
nhìn.
Tương Nhược Lan nhìn Hồng
Hạnh tiếp tục nói:
- Hồng
Hạnh… thứ nhất ngươi làm kinh động khách nhân, thứ hai không kính trọng phu
nhân. Cho dù ngươi là nha hoàn hồi môn của ta, ta cũng không thể thiên vị
ngươi!
Nói rồi nàng xoay người
hành lễ với thái phu nhân:
- Mẫu
thân, chuyện này nếu giao cho nhi tức xử lý, nhi tức có thể trừng phạt Hồng
Hạnh và nhị phu nhân không?
Thái phu nhân hơi cười
nói:
- Chuyện
này nếu giao cho ngươi, đương nhiên tùy ngươi toàn quyền xử lý.
Trong ánh mắt có vẻ chờ
mong
Tương Nhược Lan cười nói:
- Vâng,
con dâu nhất định sẽ không để mẫu thân thất vọng.
Nói xong xoay người, ánh
mắt quét qua tất cả mọi người. Cuối cùng nàng dừng mắt ở phía Phương mụ mụ thì
đã thấy bà lo lắng nhìn nàng, ánh mắt đầy sự cầu xin
Tương Nhược Lan thu hồi
ánh mắt.
Sự chú ý của mọi người
đều tập trung trên người Tương Nhược Lan, rất muốn biết nàng xử lý chuyện này
thế nào. Nhất là hai vị tiểu thư, đang muốn mượn cơ hội xem thủ đoạn của chủ
mẫu tương lai của Hầu phủ.
- Hồng
Hạnh…
Tương Nhược Lan lớn tiếng
nói:
- Ngươi
đầu tiên là bất kính với phu nhân, sau đó làm kinh động khách nhân, hôm nay hai
tội gộp chung. Ta niệm tình ngươi thân thể suy yếu, không đánh trượng, nhưng
ngươi không có quy củ như vậy, không thể tiếp tục ở lại phủ nữa…
Còn chưa nói xong, Hồng
Hạnh đã kinh hô:
- Phu
nhân, người đừng đuổi ta đi!
Phương mụ mụ đứng một bên
cũng vội van xin
Tương Nhược Lan nhìn nàng
thở dài:
- Hồng
Hạnh, ta còn chưa nói xong rồi, ngươi đã xen mồm, quá không quy củ, ta sớm nói
cho ngươi, ở trong Hầu phủ thì phải tuân theo quy củ Hầu phủ. Đáng tiếc, ngươi
vẫn chẳng coi lời ta nói vào lòng mới để rơi xuống bước này…
Vương thị cùng Triệu di
thái thái hai mặt nhìn nhau, chẳng biết Tương Nhược Lan muốn làm gì.
Sắc mặt Hồng Hạnh trắng
bệch, nàng ôm chân Tương Nhược Lan, nước mắt lại ứa ra:
- Phu
nhân, ta biết là ta không tốt nhưng giờ ta đã là người của nhị gia. Ngươi không
nên đuổi ta ra ngoài, nếu không, nô tỳ chỉ còn đường chết
Sau đó khóc lớn
Bên kia Phương mụ mụ cũng
quỳ xuống, khóc không thành tiếng:
- Phu
nhân, van xin ngươi…
Bên cạnh, hạ nhân cũng lộ
vẻ không đành lòng
Đều là hạ nhân, vận mệnh
đều nằm trong tay chủ tử, sanh tử vinh nhục đều là một câu nói của chủ tử mà
thôi. Giờ thấy Hồng Hạnh trong nháy mắt đã bị đuổi ra phủ không còn đường sống,
trong lòng không khỏi thích thương hại.
Nói đến nói đi, nô tài
chính là nô tài, cái gì cũng là nô tài sai. Chuyện này rõ ràng là nhị phu nhân
ngược đãi Hồng Hạnh nhưng lại để mình Hồng Hạnh chịu tội. Bây giờ vì nể mặt nhị
phu nhân mà đuổi nàng ra phủ. Chủ tử này chỉ biết nể mặt nhau, sao coi tính
mạng hạ nhân vào mắt.
Rất nhiều hạ nhân đều cúi
đầu.
Thái phu nhân nhíu mày
Tương Nhược Lan cúi
người, khẽ đầy Hồng Hạnh ra, trầm giọng nói:
- Hồng
Hạnh, ngươi không phải lo, ta chưa nói sẽ đuổi ngươi ra ngoài
Hồng Hạnh ngừng khóc,
nước mắt doanh tròng:
- Vậy phu
nhân có ý gì?
- Ngươi
không có quy củ như thế, không thể ở lại Hầu phủ nữa. Sáng mai ta sẽ sai người
đưa ngươi tới biệt viện. Đồ ăn, mặc của ngươi vẫn dựa theo lệ của thông phòng.
Hy vọng ngươi tới biệt viện thì có thể suy nghĩ cho kỹ. Lúc nào học thấu đáo
các quy củ thì sẽ cho ngươi quay lại!
Vương thị nghe vậy hai
mắt sáng ngời, có thể đuổi nàng đi là tốt rồi. Quay lại? Bên người nhị gia
nhiều đàn