
ủa nhị phòng mình, mặt tối sầm lại, tự trách nhị ca chẳng làm được
việc gì. Cận Yên Hồng vốn luôn bị Cận Yên Vân chèn ép, giờ nhị phòng bị chê
cười, đương nhiên là sẽ không khách khí, ở bên nhìn mà thấy thú vị.
Mà Triệu di thái thái
cùng Vương thị thấy mọi người đều ở đó nhìn vào, thấy vô cùng mất thể diện. Nơi
này chẳng những những có hai tiểu thư đã xuất giá mà còn có nha hoàn của các
nàng. Nếu để chuyện này vào tai gia đình bên đó thì Cận Thiệu Đường chẳng phải
là thành trò cười cho thiên hạ.
Triệu di thái thái quay
đầu hung hăng trừng Vương thị một cái, trách nàng làm việc quá mức khinh suất.
Vốn nhị phòng trong phủ
đã không có địa vị, giờ như vậy lại càng thành trò cười.
Tuy là chuyện xấu của nhị
phòng nhưng thái phu nhân cũng thấy tối sầm mặt lại. Trước mặt hai thứ nữ lại
có chuyện chê cười này, sắc mặt bà sao tốt lên được?
Vu Thu Nguyệt ở bên nhìn
thiếu chút nữa phì cười. Những người này sắc mặt thật khó coi khiến tâm tình
nàng vô cùng vui sướng. Làm loạn đi, Hồng Hạnh càng làm loạn thì càng có chuyện
vui.
Mà Tương Nhược Lan cũng
hận không thể đá cho Hồng Hạnh hai cước. Chưa bao giờ thấy nô tỳ ngu xuẩn như
vậy. Hôm nay là ngày gì mà cũng dám đến gây sự? Ai giúp được nàng!
- Người
đâu, dẫn Hồng Hạnh vào phòng chứa củi. Tương Nhược Lan lớn tiếng sai.
Thái phu nhân âm thầm gật
đầu, bây giờ đây là cách giải quyết tốt nhất
Lập tức có người tiến lên
kéo Hồng Hạnh xuống, Hồng Hạnh sao có thể bỏ qua, nàng gào lớn:
- Tiểu
thư, ngươi thật sự không để ý đến ta nữa? Tiểu thư, ta hầu hạ tiểu thư từ nhỏ,
luôn tận tâm với ngươi, giờ ngươi mặc kệ Hồng Hạnh sao, tiểu thư!
Nói thế làm cho Vương thị
trong lòng cả kinh, nha đầu này có gan gây chuyện, chẳng lẽ mọi việc nàng làm
đều là có người sai bảo. Nhất định là vì mình vẫn chèn ép Hồng Hạnh để nàng
không được nhị gia sủng ái vì thế có người sợ mưu kế thất bạn nên định dùng
cách này để giải quyết.
Vương thị nhớ ra hôm đó
Hồng Hạnh lõa lồ cạnh phu quân mình, lửa giận trong lòng bốc ngùn ngụt.
Không được, chuyện hôm
nay không thể nhịn được. Nếu không làm rõ ràng chuyện này trước mặt hai vị cô
nương thì chỉ sợ bọn họ sẽ cho rằng ta là người như thế! Nàng cùng lắm chỉ là
một nô tỳ, sai nàng làm việc thì có gì. Cho dù Tương Nhược Lan là phu nhân
đương gia cũng không thể muốn làm gì thì làm trước mặt bao người được.
Nghĩ vậy, Vương thị gỡ
tay Triệu di thái thái, vọt tới, chỉ vào Hồng Hạnh gầm lên:
- Hay cho
con tiện tỳ này, mở miệng là nói ta ngược đãi ngươi, nếu hôm nay không nói rõ
ràng, chẳng phải để người ta nghĩ ta là kẻ độc ác sao.
Tương Nhược Lan thấy
Vương thị còn làm loạn theo thì vội la lên:
- Đệ
muội, ngươi cần gì so đo với nàng. Hôm nay là trung thu, hai vị cô nương trở
về, mọi người đang vui vẻ, không nên vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tâm tình
mọi người. Giờ nhốt nàng lại, sau đó thái phu nhân sẽ thẩm tấn chuyện này, lấy
lại công bằng cho đệ muội.
Thái phu nhân! Vương thị
hừ nhẹ một tiếng, nghĩ thầm, thái phu nhân cũng đứng về phía ngươi là gì. Bà
sao coi nhị phòng vào mắt?
- Không
được. Vương thị quả quyết nói
Nàng xoay người nhìn về
phía Tương Nhược Lan, lạnh lùng nói:
- Phu
nhân, Hồng Hạnh là nha hoàn hồi môn của ngươi, là người của ngươi. Hôm nay nàng
làm ra loại chuyện này không chỉ là làm mất thể diện của ta mà cũng là làm mất
thể diện của phu nhân. Nếu không làm rõ chuyện này, nơi này còn nhiều người như
vậy, ai biết người khác sẽ nghĩ gì!
Nói đến đây, hai vị cô
nương không khỏi liếc qua Tương Nhược Lan. Nha hoàn hồi môn của mình đi câu dẫn
chủ tử nhị phòng. Quả thật, nói thế nào cũng không thông.
Thái phu nhân cũng không
khỏi thở dài, chuyện này, nói đến nói đi vẫn là Tương Nhược Lan dạy dưới không
nghiêm. Nha hoàn của mình cũng không quản được, sau nay trong phủ còn nhiều
chuyện như vậy, nàng sao có thể ứng phó hết. Vạn nhất xảy ra chuyện gì chẳng
phải là sẽ bị rối loạn Hầu phủ sao? Trong lòng mơ hồ có chút bất an.
Tương Nhược Lan nhìn sắc
mặt thái phu nhân, biết thái phu nhân đã hoài nghi năng lực của mình. Nàng
biết, nếu bây giờ không xử lý tốt chuyện này, thái phu nhân chỉ sợ sẽ không yên
tâm mà giao Hầu phủ vào tay mình. Nếu nghĩ tìm người giúp, mà người đó vừa khéo
là Vu Thu Nguyệt thì chẳng phải cuộc sống sau này sẽ không yên ổn.
Nghĩ vậy, Tương Nhược Lan
đi tới bên người thái phu nhân nói:
- Mẫu
thân, Hồng Hạnh trước là người của ta, làm ra loại chuyện này trách ta dạy dưới
không nghiêm. Giờ nếu nhị phu nhân kiên trì muốn làm rõ chuyện này, ta cũng
không thể không để ý nàng. Coi như trước mặt mọi người, làm cho rõ chuyện này.
Hôm nay loạn thành như
vậy cũng chẳng có cách giải quyết toàn vẹn. Cũng không thể gạt thể diện Vương
thị trước mặt mọi người được. Như thế sẽ thành đại phòng ỷ thế hiếp người! Thái
phu nhân không thể làm gì khác hơn là gật đầu.
Tương Nhược Lan đi tới
trước mặt hai vị cô nương, trầm giọng nói:
- Khó
được dịp hai vị cô nương hồi phủ lại gặp phải chuyện này, là ta xử lý chưa chu
toàn. Chút nữa ta sẽ chuẩn bị một phần lễ vật xem như x