
thì cứ về nghỉ đi thôi, chắc chắn hai tỷ tỷ sẽ
không để ý đâu. (người vô hình thì để ý làm chiJ))
Vu Thu Nguyệt cười nói:
- Ta
không mệt, hơn nữa khó lắm mới được một lần hai cô nương quay về, mọi người
cũng một chỗ mới vui. Một mình ta ở trong phòng cũng chẳng thích thú gì.
Hơn nữa sắp được xem kịch
hay, sao nàng có thể bỏ qua?
- Vậy
ngươi cẩn thận chút, đi từ từ thôi
- Yên
Nhiên, trong nhà này cũng chỉ có ngươi thật sự quan tâm ta. Vu Thu Nguyệt thở
dài nói
Cận Yên Nhiên an ủi:
- Ai bảo
thế. Mẫu thân, tẩu tẩu, ca ca, cũng đều quan tâm ngươi, có cái gì ngon, đồ gì
tốt cũng không quên ngươi. Thu Nguyệt tẩu tẩu, mọi chuyện nên nghĩ thoáng một
chút.
Trong lòng Vu Thu Nguyệt
hừ lạnh một tiếng, thế mà cũng nói là tốt với ta. Nhưng vẻ mặt lại cười ôn nhu:
- Ta
hiểu.
Phía đầu, Cận Yên Vân kéo
tay thái phu nhân như con chim nhỏ ríu rít nói chuyện. Sau đó, Triệu di thái
thái cùng Vương thị cũng nhập cuộc. Tương Nhược Lan và Cận Yên Hồng thấy náo
nhiệt thì cũng định tới cùng.
Nhưng đúng lúc này, một
thân ảnh mảnh khảnh chặn Tương Nhược Lan lại, quỳ xuống khóc lớn:
- Phu
nhân, ngươi phải làm chủ cho ta!
Tất cả mọi người bị cảnh
này mà kinh sợ. Đang yên đang lành, sao lại náo loạn như vậy. Ngày lễ lớn mà
khóc khóc hô hô trước mặt khách nhân, có lẽ là bọn hạ nhân. Nhưng Hầu phủ làm
gì có loại hạ nhân không có quy củ như thế?
Nhất thời, mọi người hai
mặt nhìn nhau, đặc biệt là hai vị tiểu thư, nét mặt tràn đầy nghi hoặc khó
hiểu.
Tương Nhược Lan tập trung
nhìn vào, thấy nữ tử tiều tụy quỳ gối trước mặt này là Hồng Hạnh thì cả kinh
nói:
- Hồng
Hạnh, ngươi làm cái gì vậy, bây giờ có khách, có cái gì để sau nói
Thái phu nhân vừa nghe
tên Hồng Hạnh thì đã biết đó là nha hoàn đã câu dẫn Cận Thiệu Đường, sắc mặt
lập tức trở nên rất khó coi, nếu không phải nể mặt Tương Nhược Lan thì chỉ sợ
đã lập tức bắt nàng đi.
Hồng Hạnh ngẩng đầu, nhìn
Tương Nhược Lan, bên tai không khỏi nhớ lại những lời Vu Thu Nguyệt nói:
- Nếu
ngươi len lén đến phòng phu nhân cầu xin chắc sẽ vô dụng thôi, tính nàng ngươi
biết rồi đấy. Nàng sao có thể vì ngươi mà để mâu thuẫn với nhị phu nhân? Nàng
chỉ nói một câu là nhị phòng có thể đuổi ngươi đi rồi.
- Chỉ
có cách bức nàng thì mới được. Trung thu, hai tiểu thư sẽ quay về, ngươi tố cáo
nhị phu nhân ngược đãi trước mặt mọi người với phu nhân, nàng sao không để ý
được? Đến lúc đó, nàng sẽ lấy lại công bằng cho ngươi. Dù sao, một nha hoàn
thông phòng bị ngược đãi như vậy nói thế nào cũng là không được. Thái phu nhân
là người mộ đạo, cũng sẽ không ngồi yên không để ý. Chỉ cần các nàng làm chủ
cho ngươi thì sau này không phải ngươi sẽ được sống thoải mái.
- Nhưng
cứ như vậy, chẳng phải là làm mất thể diện Hầu phủ trước mặt hai vị tiểu thư,
thái phu nhân chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ta.
- Hai
tiểu thư nói đến nói đi đều là người Hầu phủ, cho dù biết chuyện này, cũng sẽ
không nói lung tung ra ngoài. Đã như vậy, sao có thể trách ngươi. Cùng lắm là
trách ngươi làm kinh động khách nhân thôi. Đó chỉ là việc nhỏ. Nếu ngươi không
làm, kết quả thế nào tự ngươi hiểu rồi đó.
Đúng. Ta phải đánh cược
một phen. Nếu phu nhân không để ý đến ta thì ai có thể giúp ta. Chẳng lẽ cứ để
Nhị phu nhân hành hạ đến chết. Chỉ cần phu nhân chịu nói giúp ta, ta nhất định
có thể lấy lại được vóc dáng cũ lại được nhị gia sủng ái. Chỉ cần có thai, có
thể sĩ phòng thì từ nay về sau, ta chính là chủ tử.
Nghĩ vậy, Hồng Hạnh làm
sao chịu dễ dàng buông tha cơ hội này. Nàng dập đầu trước mặt Tương Nhược Lan,
khóc ròng nói:
- Phu
nhân, nếu bây giờ nô tỳ không nói, sau này cũng chẳng biết còn mạng để gặp phu
nhân không. Nể tình Hồng Hạnh hầu hạ phu nhân từ nhỏ, xin phu nhân nghe Hồng
Hạnh một lần. Hồng Hạnh dù chết cũng an tâm!
Bên kia, Vương thị nhìn
thấy Hồng Hạnh thì giận đỏ bừng mặt, lại nghe những lời Hồng Hạnh nói thì không
nhịn được, quát to:
- Tiện
tỳ, ngươi nói hươu nói vượn cái gì? Còn không đi về đi!
Hồng Hạnh run rẩy, tiến
lên ôm chân Tương Nhược Lan:
- Phu
nhân, từ khi nô tỳ thành người của Nhị gia, Nhị phu nhân vẫn luôn ngược đãi ta.
Phu nhân, ngươi xem ta bây giờ có còn là ta trước kia không? Chẳng những mỗi
ngày phải làm việc quần quật còn bị đánh mắng, ngày ăn chẳng đủ no. Phu nhân,
người phải làm chủ cho a.
Nói xong khóc lớn.
Vương thị tiến lên bạt
tai nàng, cả giận nói:
- Cái
loại tiện tỳ ngươi câu dẫn Nhị gia rồi còn dám chạy đến đây khóc lóc, tố cáo?
Ngươi nói thêm câu nữa, ta xé nát miệng ngươi ra.
Hồng Hạnh vội vàng trốn
ra sau Tương Nhược Lan:
- Phu
nhân ngươi xem, trước mặt bao người Nhị phu nhân còn dám đánh ta, có thể thấy
bình thường ngược đãi ta thế nào.
Vương thị tức giận đến cả
người phát run, tiến lên định đánh nàng, Triệu di thái thái vội vàng kéo nàng
lại, lạnh lùng nói:
- Quế
Cầm, ngươi làm cái gì, gây sự với một nha hoàn, tự làm mất thân phận mình sao.
Lúc này Vương thị mới ý
thức được hôm nay là ngày gì nên lui theo Triệu di thái thái
Cận Yên Vân nghe được là
chuyện xấu c