
chi bây giờ ngươi còn lựa chọn nào khác? Cũng chỉ có đánh cược một phen thôi.
Ánh mắt Hồng Hạnh chớp
động, một lát sau mới hạ quyết tâm
- Được!
Ta nghe lời ngươi!
Vu Thu Nguyệt cười vô
cùng quyến rũ:
- Chỗ ta
ngươi không nên ở lâu, đi về đi, lúc ra cửa thì nhớ cẩn thận một chút.
Hồng Hạnh gật đầu đi ra
ngoài, Vu Thu Nguyệt nhìn bóng lưng nàng, lạnh lùng cười. Qua hai ngày nữa lại
có kịch vui để xem rồi.
Đến tối, Cận Thiệu Khang
đi thỉnh an thái phu nhân rồi về Thu đường viện ăn cơm tối cùng Tương Nhược
Lan.
Vừa vào phòng, hắn đã
đóng cửa lại kéo Tương Nhược Lan đi tới trước bàn trang điểm, ra vẻ thần bí
Tương Nhược Lan cười nói:
- Làm cái
gì?
Cận Thiệu Khang nhìn nàng
qua gương rồi mỉm cười, cũng không nói thêm gì, chỉ lấy ra một cây trâm từ
trong tay áo.
Tương Nhược Lan quay đầu
lại, thấy là một chiếc trâm cài tóc hình con bướm, mặt trên nạm đá hồng ngọc
lóng lánh, trông vô cùng sống động, rất tinh xảo. Nàng vừa mừng vừa sợ đón lấy:
- Cho ta
sao?
Cận Thiệu Khang cười nói:
- Trên
đường từ phủ nha về nhà có một nhà bán châu báu, bình thường chưa đến đó bao
giờ. Nhưng hôm nay chẳng biết sao lại muốn vào xem, sau đó nhìn thấy con bướm
này thì nghĩ, nàng nhất định sẽ thích.
Tương Nhược Lan cao hứng
ôm eo hắn:
- Ta
rất thích, cám ơn ngươi!
Không phải vui mừng vì
nhận được trâm cài này mà là vui mừng vì tâm ý của hắn cho nàng. Hắn là đồ cổ
như vậy mà còn nghĩ đến việc tặng trang sức cho nàng, có thể thấy rằng hắn lúc
nào cũng đặt nàng trong lòng!
Cận Thiệu Khang thấy nàng
vui vẻ như vậy, trong lòng cũng vô cùng cao hứng.
Trên đời sở dĩ có nhiều
người thích tặng quà như vậy, chắc hẳn là muốn nhìn đối phương vui vẻ đi.
Cận Thiệu Khang cầm lấy
chiếc trâm:
- Nào, để
ta cài cho nàng!
Tương Nhược Lan quay đầu
lại nhìn gương đồng. Cận Thiệu Khang cẩn thận cài trâm lên tóc nàng, như vì
chưa bao giờ làm chuyện này nên không quen, chỉ chốc lát, trâm lại rơi xuống
khỏi tóc nàng.
Cận Thiệu Khang sờ sờ
mũi, xấu hổ cười cười.
Tương Nhược Lan ngồi bất
động, vẫn mỉm cười:
- Lại đi,
ta hôm nay nhất định phải bắt ngươi phải cài nó lên cho ta.
Cận Thiệu Khang được cổ
vũ, lại cài thêm một lần. Lần này, chiếc trâm vẫn gài trên tóc nàng. Hắn vui vẻ
cười, giống như là làm được một chuyện vô cùng khó khăn.
Tương Nhược Lan nhìn hắn
qua gương, nhẹ lắc lắc đầu:
- Đẹp
không?
Cận Thiệu Khang nhìn nụ
cười của nàng, trong lòng ngọt ngào như mật rót vào:
- Đẹp,
rất đẹp!
Vừa nói vừa ôm lấy nàng,
hôn lên môi nàng, trong lòng hai người đều là sự ngọt ngào vô tận.
Lúc ăn cơm, Cận Thiệu
Khang nhắc tới một việc
- Hai
ngày nữa là trung thu, buổi tối chúng ta phải vào cung.
- Tiến
cung, tại sao? Tương Nhược Lan ngạc nhiên nói.
Cận Thiệu Khang nói:
- Khâm
thiên giám nói, trung thu năm nay là ngũ tinh liên châu (chắc là 5 ngôi sao
trong ngũ hành tụ thành đường thẳng) trăm năm mới có một lần, nói là muốn tổ
chức yến hội trong cung, tích tụ tinh hoa của nhật nguyệt. Cho nên tất cả các
quan ngũ phẩm trở lên cùng nữ quyến đều phải tham dự.
- Tinh
hoa nhật nguyệt?
Tương Nhược Lan cười
cười:
- Quá là
mê tín
- Nhưng
thái hậu rất tin chuyện này nên đêm trung thu đó chúng ta đều phải vào cung.
- Nhưng
mẫu thân nói, hôm trung thu, Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư về phủ
- Đổi
thành cơm trưa là được. Vừa rồi ta đã nói với mẫu thân rồi.
Tương Nhược Lan gật đầu
- Cũng
chỉ có như vậy thôi!
Vừa nói, Tương Nhược Lan
vừa múc cho hắn một bát canh:
- Đây là
canh bồ câu non, rất bổ đó. Ta hầm suốt buổi trưa, ngươi ăn thử xem có ngon
không?
Cận Thiệu Khang uống một
ngụm hai mắt sáng ngời:
- Canh
này ngon thật!
Tương Nhược Lan cười híp
mắt lại:
- Thích
thì ăn nhiều đi.
Nàng từng nghe người ta
nói, muốn nắm bắt được lòng dạ nam nhân thì đầu tiên phải nắm bắt được dạ dày
của hắn. Khả năng bếp núc của nàng có kỹ thuật của thời hiện đại, so với kỹ
năng nấu nướng ở thời đại này lại có một phong vị khác. Nàng muốn nắm chặt được
dạ dày hắn, để cho mỗi lần hắn muốn ăn cơm thì đầu tiên nghĩ đến là món ăn của
nàng, sau đó, mỗi lần ăn cơm đều nhớ quay lại!
Tình yêu chỉ là một phần
của hôn nhân, muốn giữ cho hôn nhân bền vững, chỉ dựa vào tình yêu không là
không đủ. Có khi còn phải dựa vào một loại thói quen, làm cho hắn quen với
ngươi, quen với sự tồn tại của ngươi, quen đến mức độ không thể không có ngươi.
Để cho hắn khi không có ngươi thì sẽ thấy trống vắng, đến lúc đó sẽ thỏa hiệp
với ngươi, sẽ suy nghĩ thay ngươi.
Đương nhiên, thói quen
này nhất định phải nỗ lực mới có được.
Cận Thiệu Khang ngẩng đầu
nhìn nàng cười:
- Nhược
Lan, lấy được nàng thật sự là phúc khí của ta!
- Ngươi
đúng là mồm mép. Tương Nhược Lan cười đến ngọt ngào
Ăn cơm xong, hai người
đến hậu hoa viên tản bộ. Tương Nhược Lan nói với hắn chuyện chuẩn bị cho trung
thu.
- Ta
tưởng rằng chỉ là chuyện đơn giản, đến lúc làm mới thấy phức tạp cỡ nào. Cũng
may phần lớn mẫu thân đã sắp xếp tốt. Ta chỉ cần lo chuyện tiếp đãi hai vị tiểu
thư là được rồi. Nếu không sợ đã rối loạn lên rồi.
Cận