
i tới trong phòng, Vu Thu Nguyệt ngồi xuống rồi trừng mắt, lạnh lùng
nói:
- Ngươi
điên rồi, dám đến tìm ta thế này. Ngươi muốn để người khác biết chúng ta có
quan hệ đúng không?
Hồng Hạnh quỳ xuống trước
mặt nàng, khóc ròng nói:
- Di
nương, ngươi phải cứu ta, nếu ngay cả ngươi cũng không giúp ta thì ta thật sự
sống không nổi nữa!
Vu Thu Nguyệt mắt lạnh
nhìn nàng, đã thấy nàng mặc đồ đơn giản, so với làm nha hoàn ở Thu đường viện
thì còn chẳng bằng. Người gầy đi nhiều, mặt tiều tụy, vẻ thanh xuân, tú lệ đã
mất đi một nửa.
Hồng Hạnh khóc:
- Di
nương, ngươi không biết ta sống ở nhị phòng như thế nào đâu. Nhị phu nhân căn
bản chẳng coi ta là người. Ngươi xem, bây giờ tốt xấu gì ta cũng là thông
phòng, là người của nhị gia. Nhưng trong mắt nhị phu nhân ta còn chẳng bằng một
nha hoàn. Nàng dung túng bọn nha hoàn mắng mỏ ta không nói, ngày nào cũng bắt
ta làm việc quần quật từ sáng đến tối. Ngươi xem, tay của ta......
Vừa nói vừa giơ hai
tay đến trước mặt Vu Thu Nguyệt. Đôi bàn tay thô ráp, ngón tay nhăn nheo, móng
tay đục ngầu, vừa nhìn đã biết là phải ngâm nước nhiều.
- Từ khi
đến nhị phòng, nhị phu nhân bắt ta giặt quần áo, chẳng những giặt quần áo Nhị gia,
nhị phu nhân mà phải giặt quần áo cho cả đám nha hoàn nữa. Có lần, ta hơi cãi
một câu đã bị nhị phu nhân bạt tai, còn mắng những lời khó nghe..
Vu Thu Nguyệt rất có hứng
thú hỏi:
- Nàng
mắng cái gì?
Hồng Hạnh đỏ mặt, vừa
khóc vừa nói:
- Nói
rằng ta đừng tưởng rằng nghĩ được cách bò lên giường Nhị gia là có thể bay lên
cao làm phượng hoàng. Bây giờ ta chỉ là thông phòng, thông phòng vẫn là nô tỳ,
là nô tỳ phải làm việc! Nói nếu ta
không làm thì sẽ không cho ta ăn cơm!
Nói tới đây, nàng nhào
tới ôm đùi Vu Thu Nguyệt, Vu Thu Nguyệt chán ghét né đi, Hồng Hạnh ngã nhào
xuống đất. Nàng ngẩng đầu nhìn Vu Thu Nguyệt, ủy khuất nói:
- Di
nương, lúc đầu là ngươi nói chỉ cần theo nhị gia thì có cuộc sống tốt, có thể
làm chủ tử. Nhưng bây giờ ngươi xem xem, ta sống như thế nào. So với làm nha
hoàn lúc trước còn không bằng, trước ở Thu đường viện chỉ có người khác nhìn
mặt ta chứ ta cần gì nhìn mặt ai. Càng đừng nói đến đánh ta. Ta lớn như vậy
cũng mới chỉ bị thái phu nhân đánh roi một trận mà thôi. Bây giờ ta sống còn
chẳng bằng nha hoàn. Ngươi xem xem bây giờ ta như thế nào. Nhị gia nói tay ta
còn dày hơn vỏ cây, sờ vào người hắn hắn cũng ghê, còn nói ta người được hai
lạng thịt, chẳng đến tìm ta nữa. Di nương, bây giờ ở nhị phòng ta chẳng bằng
chó, lợn. Bất kì ai cũng có thể sai bảo, mắng mỏ ta.
Hồng Hạnh nhào lên ôm đùi
nàng, khóc lớn:
- Di
nương, ta đều là nghe lời ngươi mới rơi xuống bước này, ngươi không thể không
cứu ta. Nếu còn cứ như vậy, ta chỉ có chết. Ngươi không thể trơ mắt thấy ta
chết được. Nể tình ta đã từng giúp ngươi nhiều chuyện như vậy, thậm chí còn
phản bội cả tiểu thư, ngươi nhất định phải giúp ta.
Vu Thu Nguyệt cúi đầu
nhìn nàng đang run rẩy, trong lòng cười lạnh. Nghĩ thầm: tất cả những thứ hôm nay
đều do ngươi tự tìm. Ta nói thì ngươi sẽ tin, còn dám câu dẫn Nhị gia? Không
nhìn xem Nhị phu nhân là cái bình dấm chua cỡ nào.
Trong lòng tuy nghĩ như
vậy, nhưng nét mặt lại không biểu hiện gì. Nàng nhấc chân, nhẹ đá văng nàng ra,
chậm rãi nói:
- Hồng
Hạnh, chuyện này ta cũng chẳng giúp được ngươi!
Hồng Hạnh ngẩng phắt lên,
ánh mắt có ánh lệ nhưng lạnh lùng:
- Di
nương, ngươi thực sự bỏ mặc ta? Giọng nói âm trầm.
Vu Thu Nguyệt cả kinh,
vội vàng cười nói:
- Hồng
Hạnh, ai nói ta không giúp ngươi! Nhưng là việc này ta thật sự giúp không được.
Ngươi xem ta đi, bây giờ không quyền vô sủng, ta dựa vào cái gì mà giúp ngươi?
- Nhưng
Nhị phu nhân là biểu tỷ của ngươi. Nếu ngươi nói giúp ta, nàng nhất định sẽ nể
mặt ngươi.
Nói tới đây, Hồng Hạnh âm
trầm nói:
- Di
nương, ngươi đừng bỏ mặc ta, ta tới nước này đều là ngươi tạo thành. Nếu ta
sống không yên ổn thì ngươi cũng đừng nghĩ được sống an lành.
Trong lòng Vu Thu Nguyệt
thầm hận nhưng nét mặt vẫn tươi cười. Nàng tiến lên đỡ Hồng Hạnh, chậm rãi nói:
- Hồng
Hạnh, ngươi cần gì nói những lời này, chúng ta là người cùng thuyền, sao ta có
thể bỏ mặc ngươi? Nhưng ngươi phải nghĩ cho kỹ, ta cầu tình thì có giải quyết
được gì? Hơn nữa, ta cầu tình cho ngươi thì mọi người sẽ nghĩ gì? Đến lúc đó
tình cảnh của ngươi sẽ càng khó khăn hơn thôi.
Hồng Hạnh hoảng loạn:
- Vậy…ta
nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ để mặc Nhị phu nhân hành hạ đến chết?
- Ngươi
đừng vội, ta sẽ không nhìn ngươi chết đâu. Ta chỉ cho ngươi con đường sáng,
ngươi chỉ cần làm theo là có thể giải quyết được khốn cảnh trước mắt này.
Vừa nói, Vu Thu Nguyệt
vừa tới gần nàng, thấp giọng nói một phen
Hồng Hạnh chần chờ:
- Như vậy
có thể được sao? Vạn nhất thái phu nhân trách phạt thì ta làm thế nào?
Vu Thu Nguyệt cười:
- Ngươi
yên tâm, phu nhân nhà ngươi sẽ không thấy chết mà không cứu đâu. Hơn nữa, mẫu
thân ngươi cũng sẽ không nỡ thấy ngươi xảy ra chuyện gì đâu. Ngươi an tâm, cứ
làm theo lời ta nói, nhất định sẽ không sai!
Sau đó, còn nói thêm:
- Huống