
chẳng chút lợi ích gì mà vẫn có thể chu
toàn như vậy
Phu quân Cận Yên Hồng
đáp:
- Bất kể
phu nhân là người thế nào, ngươi cũng phải nịnh nọt nàng ta cho tốt. Ngươi nhìn
muội muội ngươi xem, chẳng như ngươi không biết nói năng gì. Ngươi nên học theo
đi.
Trong lòng Cận Yên Hồng
tủi thân, xoay người lau nước mắt.
Mà bên kia, Cận Yên Vân
nói với phu quân nàng:
- Trước
mẫu thân viết thư cho ta nói phu nhân giờ rất được Hầu gia sủng ái. Trước kia
Vu di nương được sủng giờ bị gạt sang một bên. Lần này ta phải lấy lòng phu
nhân mới được.
Phu quân nàng Hàn Dật
cười nói:
- Cùng
lắm chỉ là về ăn bữa cơm, nghĩ nhiều như vậy làm cái gì?
Cận Yên Vân quay đầu lại
lườm hắn một cái:
- Còn
không phải vì phu quân. Lấy lòng phu nhân cũng là lấy lòng Hầu gia. Phu quân đã
làm chức này lâu như vậy rồi, chuyện thăng quan với Hầu gia thì dễ như trở bàn
tay!
Hàn Dật đi qua ôm eo Cận
Yên Vân cười nói:
- Biết
nương tử một tâm một dạ vì ta, ta đa tạ nương tử.
Cận Yên Vân cười kiều mỵ:
- Thế còn
tạm được.
Hai vị tiểu thư nghỉ ngơi
một chút. Lúc ăn cơm, Tương Nhược Lan sai người đến gọi các nàng.
Tất cả mọi người cùng
ngồi ăn bữa trưa thịnh soạn. Hai con của Cận Đại Hồng và Vương thị ngồi cùng
một chỗ, ba đứa trẻ chơi đùa có vẻ rất náo nhiệt.
Sau khi ăn xong, Cận
Thiệu Khang đưa Hàn Dật và Lý Đồng Tu cùng đến thư phòng ngồi. Hai vị tiểu thư
mang theo con và mọi người đến Tùng hương viện cùng thái phu nhân.
Mọi người nói cười rất
vui vẻ. Lúc đó, Cận Yên Vân lúc thì ca ngợi thái phu nhân lúc thì khen Tương
Nhược Lan khiến hai người rất vui vẻ làm cho Cận Yên Hồng hoàn toàn không xen
được một câu mà Vu Thu Nguyệt thì hoàn toàn bị bỏ rơi qua một bên
Vu Thu Nguyệt như ngồi
trên chiếc chăn giấu kim, vẻ mặt vẫn mỉm cười, cố gắng tự nhẫn nại.
Nói đùa một hồi, Cận Yên
Vân nói:
- Mẫu
thân, hôm nay thời tiết đẹp lắm, hay là ta đỡ ngươi đến hậu hoa viên chơi được
không?
Triệu di thái thái chỉ
vào nàng cười:
- Rõ ràng
là nha đầu này tự muốn đi chơi mà lại đi lôi kéo thái phu nhân.
Cận Yên Vân xoay người
làm nũng với Triệu di thái thái:
- Di
nương, ta biết ngươi cũng muốn đi, cùng đi là được mà!
Thái phu nhân vừa đứng
dậy vừa cười:
- Vẫn là
Yên Hồng tốt nhất, luôn yên lặng, chẳng giống như Yên Vân làm loạn. Vừa về một
chút mà ta đã bị nàng làm cho đến hôn mê!
Yên Vân cười:
- Biết
mẫu thân thương Yên Hồng, ghét ta rồi. Nhưng làm sao bây giờ, ta cứ thích về
làm loạn cho mẫu thân ghét đó!
Thái phu nhân bị nàng đùa
mà cười vui vẻ, chỉ về phía nàng:
- Lại
đây, lại đây. Cũng đừng nói ta chê ngươi nữa.
Cận Yên Vân cười đi qua
đi, đỡ thái phu nhân đi, ánh mắt vô cùng thân thiết
Triệu di thái thái cùng
Vương thị ở phía sau nhìn nhau cười. Cận Yên Vân có thể lấy lòng thái phu nhân
và phu nhân thì với họ cùng là chuyện tốt
Cận Yên Hồng thấy Cận Yên
Vân dỗ được thái phu nhân vui vẻ như thế, so sánh với bản thân như người vô
hình thì trong lòng buồn bực không vui, nàng dẫn con,cúi đầu ủ rũ địa ở phía
sau.
Trong lòng Tương Nhược
Lan có mấy phần đồng tình với nàng. Thân là thứ nữ, mẫu thân sớm mất, cuộc sống
ở Hầu phủ đương nhiên không thể so bằng Cận Yên Vân, gả đến gia đình danh giá
đã thất thời, vừa vốn chẳng có quyền thế nhưng lại còn ngạo khí của một gia
đình danh giá. Cận Yên Hồng là một thứ nữa, rời xa nhà như vậy, cuộc sống ở nhà
chồng hẳn cũng chẳng mấy thư thái. Nếu không vì Hầu phủ hưng vượng thì nhìn cá
tính của nàng, chỉ sợ khó mà còn chỗ đứng trong nhà.
Tương Nhược Lan đi chậm lại
cạnh Cận Yên Hồng, nàng ngồi xổm xuống, ôm lấy bé gái, cười nói với Cận Yên
Hồng:
- Nữ nhi
của tỷ tỷ thật đáng yêu.
Sau đó lại hỏi tiểu cô
nương:
- Nói cho
cô cô, ngươi tên là gì?
Cận Yên Hồng thụ sủng
nhược kinh, vội vàng định bế lại đứa bé:
- Sao dám
làm phiền phu nhân, mau cho ta đi, đừng làm bẩn quần áo của phu nhân
Tương Nhược Lan không
buông tay:
- Không
sao, trẻ con rất đáng yêu, bế cũng thấy vui.
Cận Yên Hồng thấy vẻ mặt
nàng chân thành nên cũng không kiên trì nữa. Nàng nhìn Tương Nhược Lan nói
chuyện với nữ nhi
- Tên gọi
là gì?
- Ta tên
là Bảo Châu
- Bảo
Châu à, tên hay lắm. Bảo Châu thật đáng yêu!
Cận Yên Hồng nhìn nhìn,
cười nói:
- Phu
nhân, không nghĩ ngươi là người hòa ái như vậy
Tương Nhược Lan nhìn nàng
cười:
- Trước
kia nghe qua nhiều lời đồn về ta!
Cận Yên Hồng mặt đỏ lên,
phát hiện mình lỡ lời, vội nói:
- Không
phải…
Nhưng cảm thấy phủ nhận
là quá giả dối nên thừa nhận:
- Đúng.
Chỉ là bây giờ mới phát hiện, phu nhân và lời đồn là hai chuyện hoàn toàn khác
nhau. Cảm ơn, thuốc bổ của phu nhân khiến ta thoải mái hơn nhiều.
- Có thể
giúp ngươi là được rồi.
Tương Nhược Lan cười nói,
nhưng trong lòng thật ra cũng rất thích sự tinh tế của nàng.
Đoàn người tới hậu hoa
viên rất nhanh, trời mùa thu, lá cây trong hậu hoa viên ngả sắc vàng, hoa cúc
nở rộ, so với mùa hạ lại có một vẻ đẹp khác
Cận Yên Nhiên đi cùng Vu
Thu Nguyệt phía cuối. Bụng Vu Thu Nguyệt đã nổi lên, Cận Yên Nhiên lo lắng nói:
- Thu
Nguyệt tẩu tẩu, nếu ngươi mệt