
ổi tới.
Ngay sau đó, một tiếng
hát tuyệt vời truyền vào.
« Thanh khê nhất
diệp chu, phù dung lưỡng ngạn thu »
(chiếc lá đỏ rơi xuống
dòng suối trong vắt, hai bên bờ phù dung nở đầy hương)
Tiếng ca nhẹ nhàng như
mộng như ảo, tựa như dòng suối nhỏ chảy róc rách, mang tới cảm giác thanh
thuần, chân thật, một tiếng hát tuyệt vời. Tiếng hát này như sợi dây lụa tinh
tế trói chặt tim người khác, khiến tâm hồn bay bổng.
Lúc này mọi người đều
cùng có ý nghĩ, muốn xem một chút xem tiếng ca tuyệt vời này là do nữ tử như
thế nào cất lời.
Tương Nhược Lan cũng như
thế, nàng không nhịn được vươn cổ nhìn về phía cửa điện. Cận Thiệu Khang cười
nói :
- Đừng
nói vội như vậy, muốn vào thì sẽ vào thôi.
Tương Nhược Lan quay
đầu :
- Hầu
gia, ngươi thật đúng là khiến người khác mất hứng.
Bị hắn nói như thế, cảm
xúc gì cũng tụt hết...
Cận Thiệu Khang cười yêu
chiều.
Cửa điện, đám ca nữ vung
tay áo dài lướt vào, sau đó tách ra làm hai bên, ở giữa hiện ra một nữ tử yểu
điệu mặc y phục màu xanh da trời nhạt.
Lúc này, nữ tử lấy tay áo
che mặt, giọng hát tuyệt vời vẫn cất cao.
« Thái lăng thùy gia
nữ, ca thanh khởi mộ âu »
(Cô gái nhà ai hái củ ấu,
tiếng ca cất cao như tiếng hải âu trời chiều)
Theo tiếng ca uyển
chuyển, nữ tử khẽ động, eo nhỏ hơi uốn, đường cong nhu mị đó thu hút mọi ánh
nhìn của nam nhân trong điện.
Sau đó nữ tử bay lên cao,
ống quần rộng như đám mây khiến nàng như một tiên nữ, hai tay áo vung dài như
hai cánh chim. Chuyển người lại, dung mạo thanh tú của nàng hiện ra trước mặt
mọi người.
Cũng không phải đẹp tuyệt
trần nhưng mày thanh, mắt như làn nước mùa xuân, ánh mắt có một phong vận khó
nói, tóc như mây, da như tuyết, người như dương liễu, nhất cử nhất động đều có cảm
giác phiêu dật.
Đúng là một giai nhân!
Thậm chí một vài đại thần
còn lộ ra vẻ mặt thèm thuồng
Tương Nhược Lan vội vàng
quay đầu lại nhìn Cận Thiệu Khang, chỉ thấy hắn đang uống rượu, ăn đồ ăn, chẳng
hề chú ý đến mỹ nhân kia. Nàng cười cười, nhẹ nắm tay hắn ở dưới bàn.
Cận Thiệu Khang mặt không
đổi sắc nhưng tay lại nắm lại tay nàng. Tương Nhược Lan rút về mấy lần cũng
không được, mặt lại ửng hồng lên.
Cảnh Tuyên Đế vốn để ý
đến bọn họ, nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt càng trầm.
Thái hậu thấy thú vị nói
với hoàng hậu :
- Trong
cung còn có nữ tử ca múa song tuyệt sao? Sao chưa bao giờ thấy qua ?
Hoàng hậu mất tự nhiên
cười cười :
- Thần
thiếp cũng chưa từng thấy.
Vừa nói hai mắt nhìn Cảnh
Tuyên Đế một cái, thấy ánh mắt hắn đang nhìn ca nữ kia thì lặng lẽ thở dài
trong lòng.
Nữ tử trong điện vừa múa
vừa ca, tiếng hát uyển chuyển, điệu múa nhẹ như mây, cả người yểu điệu, y phục
tung bay như thiên tiên nhảy múa. Tiếng hát du dương uyển chuyển khiến mọi
người trong điện như si như mê, như đang chìm trong mộng.
Khúc ca dứt, y phục nữ tử
dần tĩnh xuống. Nữ tử đứng giữa sân, phong tư yểu điệu nàng cúi mắt, da dẻ
tuyết trắng hơi ửng hồng, ngực phập phồng khiến nàng thiếu đi mấy phần tiên khí
nhưng lại thêm mấy phần chân thật, kiều mỵ.
Nhất thời, có đại thần vỗ
tay khen ngợi:
- Hát
hay, múa đẹp!
Còn thiếu chưa khen là mỹ
nhân nữa.
Nữ tử yểu điệu quỳ lạy:
- Nô tỳ
khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Tương Nhược Lan có chút
kỳ quái, mỹ nữ như vậy mà không phải là cung phi? Nhưng mà...nàng liếc nhìn
Cảnh Tuyên Đế trên điện đã thấy hắn nhìn nữ tử chăm chú.
Hẳn là cũng sắp thôi.
Làm hoàng đế thật sự là
quá sướng, mỹ nữ trong thiên hạ đều để hắn chọn trước. Nhưng như vậy, sao hắn
lại coi trọng mình?
Chẳng lẽ thật sự là ăn
nhiều sơn hào hải vị nên muốn thử cháo thanh đạm?
Phi phi phi, ai là cháo
loãng? Trong mắt tướng công ta, ta chính là sơn hào hải vị.
Đang miên man suy nghĩ,
đột nhiên nghe Cảnh tuyên đế cười vang nói:
- Được!
Múa đẹp, hát cũng hay, chúng ái khanh nói có đúng không?
Chúng thần đồng thanh phụ
họa
- Đúng
đúng!
- Vi thần
chưa bao giờ nghe được tiếng hát nào hay như vậy.
- Điệu
múa này cũng không được thấy nhiều, so với vũ tiên Liễu Y Y (người con gái múa
đẹp) thời tiên đế cũng không hơn
Nhất thời tiếng khen
không dứt bên tai. Nhưng thật ra không ai dám có ý gì với nữ tử này bởi vì ai
cũng thấy được, nữ tử này đã được hoàng đế chú ý.
Cảnh tuyên đế cười hỏi nữ
tử:
- Ngươi
tên là gì?
Giọng nói của nữ tử như
tiếng suối róc rách:
- Nô tỳ
tên Thanh Đại
- Thanh
Đại? “Đinh nguyệt hàm thanh đại, khê mai thí đạm trang” (lông mày đẹp như núi
trăng) Người cũng như tên, người cũng như tên. Vẻ mặt Cảnh Tuyên Đế tươi cười.
Lúc này, Hoàng Quý bước
lên nói:
- Hồi bẩm
Hoàng thượng, nữ tử này là mỹ nhân nước Việt tiến cống năm nay, nghe nói cũng
là dòng dõi tôn thất.
Nước Việt? Tương Nhược
Lan tìm trong trí nhớ, miễn cưỡng tìm ra chút tư liệu về nước Việt. Nước Việt
là nước gần với Đại Lương, rất nhỏ yếu. Nếu không phải Đại Lương cố kỵ nước Tề
lớn mạnh bên cạnh thì chỉ sợ đã sớm thâu tóm nước Việt. Hàng năm, nước Việt đều
phải tiến cống tài vật và mỹ nữ cho hai nước Lương, Tề.
Cảnh tuyên đế cười nói:
- Đều n