
tuyệt đối là người nhiều con nhiều phúc.
Tả Bá Xương ngẩng đầu
lên, hài lòng cười cười. Nhìn Tương Nhược Lan, ánh mắt hơi nheo lại, hiển nhiên
coi nàng như vật trong túi.
- Chỉ
là.. Đồng Tử Hằng đột nhiên nhíu mày.
Tả Bá Xương không nhịn
được:
- Có gì
cứ nói thẳng
Lúc này Đồng Tử Hằng mới
nói:
- Nữ tử
này hình như là một quả phụ, còn có hai con… Đô đốc hoàn toàn có thể lấy một
hoàng hoa khuê nữ tài mạo song toàn chốn kinh thành…
Tả Bá Xương giơ tay lên,
khinh thường hừ một tiếng:
- Đám nữ
nhân đó yếu điệu, yếu đuối, động một chút là khóc, bản đô đốc vừa thấy đã phiền
Lại nhìn về phía Tương
Nhược Lan:
- Quả phụ
thì sao? Ta là quan phu (quan nhưng lỗ mãng), quả phụ lấy quan phu, xem bọn họ
nói gì… Hắn khẽ cười: - trời sinh một đôi (tưởng bở quá à)
Nghe nói vậy, Đồng Tử
Hẳng không phản đối, chỉ nhìn quần áo Tả Bá Xương rồi thở dài:
- Tẩu phu
nhân chết đã nhiều năm, đô đốc bận rộn binh sự không người chiếu cố. Khó có
được người đô đốc để ý… cũng được, quả phụ thì quả phụ, chỉ cần đô đốc vừa ý là
được.
Giọng nói như đứa con của
mình cuối cùng cũng chịu lấy vợ vậy.
Đồng Tử Hằng nhìn về phía
Tương Nhược Lan đang say ngủ, khẽ cười nói:
- Nữ tử
này mệnh thật tốt, quả phụ có con nhỏ, cũng chẳng phải là quốc sắc thiên hương
mà vẫn được đô đốc để ý.
Nhưng vừa nghĩ đến nữ tử
này có phượng lệnh thì chắc hẳn thân phận cũng không thấp, trong lòng miễn
cưỡng thư thái hơn một chút.
Tương Nhược Lan cảm giác
như đã ngủ được hai ngày, tỉnh lại là ban ngày. Nàng ngồi dậy, có chút mờ mịt
nhìn hoàn cảnh xa lạ trước mắt.
Mình sao lại ở đây? Chậm
rãi nhớ lại mình bị hôn mê trong sở chỉ huy của Tả đô đốc, trong lòng cả kinh,
vội xem xét lại bản thân, thấy mình ăn mặc chỉnh tề, trên người cũng không có
gì không ổn thì mới yên lòng
Một tiểu cô nương khoảng
chừng hơn 10 tuổi đi vào, thấy Tương Nhược Lan tỉnh lại vội chạy tới cười nói:
- Phu
nhân dậy rồi? Có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì không?
Tương Nhược Lan hỏi nàng:
- Ngươi
là ai, đây là ở nơi đâu?
- Đây là
trấn Bạch Hà, ta là người dân ở đây. Phu nhân mệt quá ngủ suốt hai ngày, Tả đô
đốc sai ta chăm sóc phu nhân.
Tương Nhược Lan cười nói:
- Cám ơn
ngươi.
- Phu
nhân đừng nói cảm ơn. Ngươi là ân nhân cứu mạng của chúng ta, chỉ là chút việc
nhỏ thôi, cho dù làm trâu làm ngựa cho người chúng ta cũng tình nguyện
Rồi lại tiếp:
- Phu
nhân chờ một chút nhé, ta lấy cháo cho ngươi ăn.
Nói xong cười chạy ra,
sau đó nghe tiếng nàng vui mừng nói:
- Phu
nhân đã tỉnh
- Mẫu
thân tỉnh rồi!
Hai mắt Tương Nhược Lan
sáng bừng, bọn trẻ cũng tới?
Chỉ một giây sau, Tử San
dẫn hai cậu nhóc đi vào. Khánh ca nhi như con chim nhỏ ùa vào lòng Tương Nhược
Lan. Bác ca nhi thì trầm tĩnh hơn, nhưng khuôn mặt đỏ bừng của hắn đã nói lên
sự vui mừng trong lòng.
- Mẫu
thân, cuối cùng ngươi đã tỉnh rồi. Ta và ca ca đang bàn xem có nên đánh thức
ngươi không. Khánh ca nhi cọ cọ đầu trong lòng nàng
- Mẫu
thân, người có ốm không? Bác ca nhi trợn to đôi mắt trong suốt đầy sự lo lắng.
Tương Nhược Lan vỗ đầu
hai cậu nhóc, cười nói:
- Mẫu
thân không sao, chỉ là ngủ thôi
Sau đó nhìn về phía Tử
San:
- Các
ngươi đến đây từ bao giờ?
- Hôm
trước đã tới rồi. Hai đứa biết ngươi đang ngủ thì đều rất ngoan, không quấy rầy
ngươi
Sau đó Tử San cúi người,
khẽ nói thầm vào tai Tương Nhược Lan:
- Tỷ tỷ,
hai ngày này có một nam nhân như hung thần ác sát tới đây thăm tỷ, đó là ai
vậy?
Đôi mắt nàng tràn ngập sự
tò mò
Nam nhân như hung thần ác
sát? Tương Nhược Lan nhíu mi, nghĩ một hồi, chẳng lẽ là đô đốc kia? Hắn đến
thăm nàng?
- Đô đốc
kia còn cùng Bác ca nhi và Khánh ca nhi hàn huyên một lúc lâu, hình như rất có
hứng thú với hai cậu nhóc.
Lúc nói chuyện, Tử San
không chớp mắt nhìn thẳng Tương Nhược Lan, dường như muốn tìm ra chút dấu vết
từ Tương Nhược Lan.
Đáng tiếc, Tương Nhược
Lan không có thỏa mãn nàng, nhàn nhạt nói:
- Hắn là
Tả đô đốc, phụ trách chuyện dịch bệnh. Ta vì chữa bệnh mệt mà ngất, hắn đến
thăm ta là chuyện bình thường…
- A! Thì
ra là thế… vẻ mặt Tử San hiện rõ sự thất vọng.
Lúc này, tiểu cô nương
khi nãy bưng bát cháo nóng hổi đi vào. Vừa lúc Tương Nhược Lan thấy đói bụng,
chỉ chốc lát đã ăn hết bát cháo.
Thời gian sau đó, trong
phòng Tương Nhược Lan rất náo nhiệt. Đám dân chúng mang theo lễ vật thay nhau
đến thăm nàng, mang trứng gà, mang thịt gà, mang đồ tẩm bổ đủ các loại chất đầy
phòng, nhìn những ánh mắt bọn họ dường như chỉ hận không thể dập đầu mà tạ ơn
Tương Nhược Lan.
Náo loạn suốt buổi trưa,
đám dân chúng đều tản đi. Lúc chiều tối, Tả đô đốc dẫn theo một nam nhân mặc
trang phục của văn nhân, sắc mặt âm lãnh đi tới.
Khiến cho Tương Nhược Lan
ngạc nhiên chính là hai cậu nhóc dường như không chút nào sợ vẻ mặt đáng ghét
của hắn, thậm chí còn cao hứng chào, ngọt ngào gọi bá bá. Mà Tả đô đốc cũng
tươi cười chào lại khiến nàng ngạc nhiên. Tương Nhược Lan nhìn thấy hắn tươi
cười đột nhiên cảm giác, vẻ mặt dạ xoa kia hợp với hắn hơn.
Tử San mang trà lên cho
mọi người liền đứng sáng một