
bên, đôi mắt to linh động khi thì nhìn Tương Nhược
Lan, khi thì nhìn Tả đô đốc.
Văn sĩ kia đi tới bên Tử
San, nói nhỏ vài câu, Tử San do dự một hồi rồi lắc đầu. Văn sĩ đó còn nói thêm
gì đó, Tử San hai mắt sáng ngời, tươi cười rồi dẫn hai cậu nhóc đang nói chuyện
với Tả đô đốc rời đi.
Tương Nhược Lan ngồi đối
diện Tả đô đốc, tất cả những chuyện đó nàng đều thấy rõ, nàng không nói gì bởi
vì nàng rất muốn biết, Tả đô đốc này rốt cuộc định làm gì.
Nàng bưng chén trà lên,
nhìn lá trà không ngừng xoay trong trong nước, nhẹ giọng hỏi:
- Tả đô
đốc tìm đến dân phụ là có chuyện gì?
Nàng ngẩng đầu nhìn về
phía hắn, lạnh lùng nói:
- Bất kể
Tả đô đốc đối có gì bất mãn với dân phụ nhưng ta tin Tả đô đốc tuyệt đối sẽ
không phải là kẻ tiểu nhân làm tổn thương đến hài tử.
Tả đô đốc ngẩng đầu nhìn
nàng, không lên tiếng nhưng sắc mặt cũng không quá khó coi.
Tương Nhược Lan đoán
không ra suy nghĩ của hắn, cúi đầu, nhấp một ngụm trà, che dấu sự bất an trong
lòng.
Lúc này, Tả đô đốc đối
diện đột nhiên mở miệng:
- Bản đô
đốc sau này sẽ coi bọn chúng như con mình nên nàng không cần lo lắng bản đô đốc
sẽ làm tổn thương bọn chúng.
Những lời này giống như
sấm động trời quan khiến Tương Nhược Lan thất điên bát đảo, một miệng trà phun
ra ngoài. Nàng vội ho vài tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn, mắt mở to, ánh mắt như
nhìn thấy quỷ vậy.
- Đô đốc,
ngươi đang nói cái gì?
Vẻ mặt Tả đô đốc vẫn như
quỷ dạ xoa, ánh mắt vẫn trầm tĩnh:
- Phu
nhân nghe không hiểu? Bản đô đốc đang cầu hôn nàng, chỉ cần phu nhân đồng ý
ngày mai bản đô đốc sẽ mời bà mối đến đặt sính lễ, qua hai ngày là có thể thành
hôn.
Giọng nói tựa như đang
nói câu: “ta muốn lấy mạng người” vậy, ngang tàn, lạnh như băng.
Tương Nhược Lan buông
tay, chén trà rơi xuống đất vỡ tan.
Nàng kinh ngạc nhìn hắn,
cả người như hóa đá. Cho dù bên ngoài tùy tiện tìm lấy một nam nhân cầu hôn
nàng nàng cũng không lấy làm lạ nhưng hắn chỉ gặp nàng hai lần, hơn nữa một lần
nàng mắng hắn trước mặt mọi người, một lần là hắn uy hiếp muốn trả thù nàng...
Con người này lại đi cầu
hôn nàng?
Quá quỷ dị rồi
Tương Nhược Lan đột nhiên
nhớ ra một khả năng, nàng đứng dậy, căm tức nhìn hắn:
- Tả đô
đốc, đây là thủ đoạn trả thù ta của ngươi? Thân là nam nhân có ý nghĩ này vị
miễn cũng quá hèn hạ.
Lấy nàng về rồi dần dần
hành hạ. Nàng cảm giác được hắn hoàn toàn có khả năng làm như vậy
Tả đô đốc đứng lên nhìn
thẳng nàng, nhíu mày, trầm giọng nói:
- Trả thù
cái gì? Nữ nhân này rốt cuộc đang nói gì? Bản đô đốc thành tâm cầu hôn nàng,
bản đô đốc muốn lấy nàng làm thê tử. Bản đô đốc biết nàng thân phận không đơn
giản nhưng nàng là một quả phụ, lại còn hai con trai nhỏ. Bản đô đốc là đô đốc
tam phẩm, nghĩ rằng tuyệt sẽ không phải là hạ thấp nàng.
Lời thì tuy như vậy nhưng
ánh mắt thì quá rõ ràng. Cho dù nàng tôn quý thế nào thì cũng chỉ là một quả
phụ, có thể gả cho quan tam phẩm như ta đúng là tổ tông tích đức.
Hắn nhìn nàng, ánh mắt
lãnh ngạo:
- Kiều
phu nhân, ta nghĩ nàng sẽ không từ chối?
Tương Nhược Lan sợ run
một hồi, sau đó cất tiếng cười to. Tả đô đốc gắt gao trừng mắt nhìn nàng, nhíu
mày. Theo tiếng cười của nàng mà sắc mặt càng lúc càng trầm, càng lúc càng tối.
Tương Nhược Lan đột nhiên
ngừng cười, trầm mặt xuống, nhướng mày nhìn hắn.
- Buồn
cười. Đương nhiên là ta không muốn. Sao ta phải lấy một mãng phu không biết tôn
trọng ta!
Trước đó Đồng Tử Hằng đã
phân tích cùng Tả Bá Xương:
- Kiều
phu nhân dù có phượng lệnh nhưng theo đồng mỗ thấy, thân phận của nàng cũng
chẳng cao quý thế nào. Thứ nhất, theo ta điều tra, Kiều phu nhân không có bất
kì thân nhân nào ở đây. Nhưng có thể sống ở đây một thời gian như vậy, một nữ
nhân có tự do như thế đơn giản là vì tứ cố vô y. Cho dù chồng đã chết thì không
lí nào nhà chồng để nàng mang hai tôn tử đi, trừ phi nhà chồng không còn ai
hoặc là mặc kệ bọn họ. Mà nhà mẫu thân nếu có thể dựa dẫm thì cũng sẽ không để
cho nữ nhi của mình là một quả phụ xuất đầu lộ diện khắp nơi như thế, dù thế
nào bọn họ cũng phải nghĩ cho tương lai của nàng. Cho nên Đồng mỗ đoán, Kiều
phu nhân này cũng không có thân phận gì đặc biệt. Có lẽ là có chút quan hệ với
Thái hậu lại có y thuật cao siêu nên được Thái hậu coi trọng. Theo ta được biết
Thái hậu vốn có bệnh tật cho nên nàng mới có được phượng lệnh. Thật ra phượng lệnh
nhìn thì cao quý nhưng cũng chẳng có nhiều tác dụng, đây cũng có thể là nguyên
nhân mà nàng có được phượng lệnh.
- Cho nên
đô đốc à, nếu ngươi thật sự muốn lấy nữ tử đó thì hoàn toàn không cần vì phượng
lệnh mà nể thân phận của nàng. Anh hùng chớ hỏi xuất thân. Giờ đô đốc đã là
quan tam phẩm, được Hoàng thượng trọng thị, đây mới là lý do mà nữ nhân không
thể nào từ chối nổi đô đốc. Xem tình huống của nàng, có thể gả cho đô đốc thì
đúng là phúc phận tu được từ kiếp trước. Chỉ có điều Kiều phu nhân tính cách
mạnh mẽ, hẳn sẽ không đồng ý ngay, có lẽ sẽ làm cao một chút. Nữ nhân mà, luôn
nghĩ mọi cách để tự đề cao bản thân. Nếu đô đốc muốn lấy nữ nhân mạnh mẽ như
vậy thì phải kiên