XtGem Forum catalog
Thế Gia Danh Môn

Thế Gia Danh Môn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329801

Bình chọn: 7.00/10/980 lượt.

gũi.

Tả đô đốc sau lần cầu hôn

thất bại nhìn thấy nàng đều tỏ vẻ không để ý tới, lúc nào cũng lạnh lùng. Tương

Nhược Lan có thể hiểu, bất cứ nam nhân nào bị nữ nhân cự tuyệt cũng không thể

nào dễ chịu gì huống chi là nam nhân cường thế này.

Chỉ cần hắn không làm khó

mình, Tương Nhược Lan chẳng để ý sắc mặt hắn làm gì.

Nhưng hắn đối xử với hai

đứa trẻ rất ôn hòa, bọn trẻ cũng rất thích hắn, khi nói chuyện với nàng thì

luôn miệng nhắc tới hắn

- Mẫu

thân, hôm nay ta thấy kiếm của Đô Đô bá bá, thật lớn

Bọn trẻ không biết đô đốc

là cái gì, chúng luôn gọi trệch thành đô đô.

- Mẫu

thân, hôm nay đô đô bá bá dùng một tay nhấc ca ca lên cao lắm, ca ca bị dọa

suýt khóc.

Bác ca nhi mặt đỏ lên,

lập tức cãi lại:

- Ta

không khóc, chỉ là…

Rồi phản bác:

" Ta mới không khóc chỉ là sa tử xuy đáo ta trong ánh mắt liễu dáng vẻ

không giống như ngươi, sợ đến oa oa kêu to"

- Mẫu

thân, Đô Đô bá bá cao thật, giống như núi vậy.

Tử San len lén nói với

Tương Nhược Lan:

- Tả đô

đốc này hình như rất chiều chuộng bọn trẻ, chẳng lẽ vẫn chưa bỏ ý định với tỷ

tỷ.

Tương Nhược Lan hơi nhìn

bĩu bĩu môi.

Hôm đó, Tương Nhược Lan

mang bọn nhỏ ra đầu thuyền, vừa ra ngoài đã thấy Tả đô đốc quay lưng về phía

nàng, đứng trên thuyền, bóng lưng cao lớn cơ hồ chắn hết tầm nhìn của nàng. Giờ

khắc này, nàng nhớ lời Khánh ca nhi nói: “Đô Đô bá bá cao như núi”.

Quả thật

Khánh ca nhi nhìn thấy

hắn, liền vui vẻ hét lớn một tiếng:

- Đô Đô

Sau đó cậu bé vội chạy

tới ôm lấy chân hắn. Bác ca nhi vốn luôn trầm tĩnh cũng vui vẻ chạy tới bên

hắn.

Tả đô đốc cúi đầu vuốt

đầu hai cậu bé, dù không nói gì nhưng động tác rất nhu hòa.

Khánh ca nhi vừa nhảy vừa

nói:

- Đô Đô,

ta muốn cưỡi ngựa lớn, ta muốn cưỡi ngựa lớn.

Tả đô đốc không nói câu

gì, nhẹ nhàng bế cậu nhóc lên như xách một con gà, để cậu bé ngồi lên vai trái.

Bác ca nhi cũng vươn tay

nhỏ bé:

- Ta cũng

muốn, Đô Đô, ta cũng muốn.

Tả đô đốc như một pháo

đài lớn, nhấc Bác ca nhi ngồi lên vai phải. Bọn nhỏ ngồi trên vai hắn, ôm lấy

đầu hắn, hai chân giãy dụa rất vui vẻ

- Đô Đô,

ngươi nhìn thuyền nhỏ kìa.

- Ừm

- Đô Đô,

nhìn bên kia, có người đang câu cá.

- Ừm

Tả đô đốc mặc dù không

nói nhiều nhưng vẫn đáp lời bọn trẻ.

Nhìn như vậy, hai mắt

Tương Nhược Lan có chút cay cay.

Cảnh tượng này vốn không

phải như thế, người kia cũng không phải là hắn

Nhưng mọi thứ đều đã thay

đổi…

- Phu

nhân, phu nhân

Bên tai có tiếng gọi khẽ

Tương Nhược Lan quay đầu

lại, thấy một văn sĩ đi tới bên người, nàng nhận ra đó chính là nam tử đi cùng

Tả đô đốc tới nhà Liễu đại tẩu

Gọi là gì nhỉ?

Đang suy nghĩ, nam tử đã

hành lễ:

- Phu

nhân, tại hạ là Đồng Tử Hằng

Đúng Tu Hề, chính là Tu

Hề dỗ được chim nhỏ xuống cây.

-Tiên sinh có chuyện gì ?

Tương Nhược Lan cảnh giác

nhìn hắn, đã thấy hắn đứng thẳng dậy, xoay người nhìn về phía Tả đô đốc và bọn

trẻ, nặng nề thở dài:

- Phu

nhân một mình nuôi bọn trẻ khôn lớn thật chẳng dễ dàng gì

- Vẫn ổn

Đồng Tử Hằng nhìn nàng

một cái. Nữ nhân bình thường nghe câu này sẽ không nhịn được mà kể khổ; song

Tương Nhược lan lại sợ người khác biết nàng khổ cực thế nào, nữ tử này quả là

đặc biệt.

- Phu

nhân dù mạnh mẽ nhưng đáng tiếc… có một số việc dù phu nhân có cố hết sức cũng

không làm được.

Hắn lắc đầu, trong giọng

nói có sự tiếc nuối vô cùng.

Tương Nhược Lan nhìn hắn

một cái, không tiếp lời

Đồng Tử Hằng đợi một hồi

không thấy có phản ứng thì đành phải tự mình diễn tuồng tiếp.

- Phu

nhân có biết vì sao bọn trẻ thích Tả đô đốc như vậy không?

- Vì sao?

Tương Nhược Lan không

khỏi tò mò, Tả đô đốc này lúc nào cũng như hung thần ác sát, trên mặt còn có

vết sẹo như dạ xoa vậy mà bọn trẻ lại không sợ. Thật kì lạ

- Thật ra

rất đơn giản. Đồng Tử Hằng cười cười: - Vì Tả đô đốc vừa vặn có thể điền vào vị

trí còn khuyết trong lòng bọn trẻ.

Hắn nhìn Tả đô đốc đang

chơi cùng bọn nhỏ phía trước, ở cùng Tả Bá Xương nhiều năm, thấy Tả Bá Xương có

thể lơi lỏng tinh thần như vậy thật hiếm thấy. Có thể thấy, dù một nam nhân

mạnh mẽ cũng cần có gia đình, có nữ nhân và có hài tử.

Khó mà thấy hắn coi trọng

một nữ nhân nào, là bằng hữu, Đồng Tử Hằng không thể mặc kệ.

Tương Nhược Lan nghe hắn

nói thì yên lặng. Mấy năm nay, bọn trẻ không phải chưa từng hỏi về cha. Nhưng

nàng thực sự không biết nên nói như thế nào. Tử San ở bên bọn họ nói phóng đại,

nói cái gì mà cao lớn như núi, khỏe như trâu, uy vũ dũng mãnh, nam nhân có ưu

điểm gì nàng đều kể hết cho bọn trẻ.

Trong lòng bọn trẻ, cha

cũng giống như Tả đô đốc vậy, hoặc là nói, bọn họ hy vọng cha là loại người

này?

- Phu

nhân, bọn trẻ không chỉ phải có mẫu thân mà cũng phải có cha. Bọn trẻ càng lớn,

chuyện cần đối mặt càng nhiều. Có một số chuyện không phải phu nhân có thể thay

thế vị trí của phụ thân được. Bọn họ cần có một người cha để dạy dỗ.

Đồng Tử Hằng thấy ánh mắt

nàng đăm chiêu thì hài lòng cười, không nói thêm gì nữa. Hắn biết được nên

ngừng khi nào, nếu nói nhiều quá, rõ ràng quá thì lại phản tác dụng.

Sự thật ngay trước mắt,

nếu Kiều phu nhân muốn