
tái giá, có ai thích hợp hơn Tả đô đốc? Kiều phu nhân
không phải là kẻ ngu, nàng sẽ nghĩ tới điều này.
Buổi tối, Tương Nhược Lan
cùng Tử San dỗ bọn trẻ ngủ.
Khánh ca nhi chỉ chốc lát
đã ngủ, môi cong cong, đáng yêu khiến người ta hận không thể cắn cho một cái.
Tương Nhược Lan khẽ mỉm
cười đắp lại chăn cho bọn trẻ
Lúc này Bác ca nhi đột
nhiên mở mắt ra:
- Mẫu
thân
- Bác ca
nhi, sao còn chưa ngủ? Tương Nhược Lan vuốt má hắn, dịu dàng nói.
Bác ca nhi nhìn nàng:
- Mẫu
thân, phụ thân có giống Đô Đô không?
Tương Nhược Lan vuốt tóc
hắn, ôn nhu nói:
- Bác ca
nhi, ngươi rất muốn phu thân? Mẫu thân và Tử San a di thương ngươi không đủ?
- Phụ
thân có thể cho cưỡi ngựa, phụ thân có thể bế ta lên cao, phụ thân có thể dùng
ria mép cù ta… ta thấy những đứa trẻ khác đều có phụ thân như vậy
Lòng Tương Nhược Lan đau
xót:
- Bác ca
nhi và Khánh ca nhi cũng sẽ có phụ thân
- Thật
sao? Mắt Bác ca nhi sáng bừng: - Để Đô Đô làm phụ thân ta được không?
Tương Nhược Lan nhíu mày:
- Ai nói
với ngươi, là Đô Đô sao?
- Không
phải, là Tu Hề nói, hắn nói có thể để Đô Đô làm phụ thân của chúng ta
Tương Nhược Lan trong
lòng dâng lên lửa giận, những người này lại dám lợi dụng trẻ con.
Nàng tức giận vô cùng,
không thể nhẫn nhịn. Nàng bước ra ngoài, đi tới trước phòng Tả đô đốc. Vì là ở
trên thuyền nên phòng hắn không có lính canh.
Tương Nhược Lan dùng sức
gõ cửa.
Một lát sau, cửa mở ra,
Tả Bá Xương lạnh lùng đứng đó, hắn mặc trung y, áo để lộ ra lồng ngực rắn chắc
và lông lá mơ hồ. Tương Nhược Lan đỏ bừng mặt, vội vàng quay đầu đi. Từ người
hắn tản ra mùi rượu nồng nàn.
- Là
nàng? Hắn lạnh lùng nói: - muộn như vậy, sao phu nhân còn đến tỉm bản đô đốc,
hình như không hợp lý cho lắm.
Tương Nhược Lan thầm tự
trách mình lỗ mãng, lập tức duy trì vẻ bình tĩnh, lạnh lùng nói:
- Đô đốc,
dân phụ có chuyện muốn nói cùng đô đốc, mới đô đốc lên trên mũi thuyền. Nói rồi
xoay người bước đi.
Tương Nhược Lan đi lên
trên, đứng ở đầu thuyền. Chỉ chốc lát sau có tiếng bước chân vang lên, sau đó
Tả Bá Xương đi tới bên người nàng.
Tương Nhược Lan quay đầu
lại nhìn hắn một cái, thấy hắn mặc áo bào đen, sắc áo đen tối khiến hắn có vẻ
âm trầm vô cùng.
- Phu
nhân tìm bản đô đốc có chuyện gì?
Gió trên sông rất lớn,
thổi ngược chiều bọn họ đứng khiến tóc tai, quần áo bọn họ bay phấp phới. Nhưng
gió có lớn thế nào cũng không thổi bay hết mùi rượu trên người hắn. Người này
thật lạ, rõ ràng uống rất nhiều nhưng lại chẳng thấy say.
Tương Nhược Lan quay đầu,
nhìn hắn, trầm giọng nói:
- Đô đốc,
ta tưởng rằng buổi tối đó ta đã nói rõ rồi chứ, xem ra đô đốc vẫn còn chưa rõ.
Rất cảm tạ ngươi thích hài tử của ta. Nhưng như thế cũng không có nghĩa ngươi
có thể nói lung tung trước mặt bọn trẻ. Ai có thể làm cha của con ta chỉ có ta
quyết định, những kẻ còn lại không có tư cách.
Nói xong, Tương Nhược Lan
không để cho hắn có cơ hội nói gì, nàng xoay người rời đi.
Tả Bá Xương mím chặt môi,
ánh mắt chăm chú theo bóng lưng nàng, lạnh lùng mà tức giận. Sau đó hắn xoay
người, một chưởng đánh lên lan can khiến lan can vỡ nát.
Những ngày sau, Tả Bá
Xương và Đồng Tử Hằng không xuất hiện trước mặt Tương Nhược Lan. Bọn trẻ vẫn đi
tìm Tả Bá Xương, hắn vẫn ôn hòa với bọn trẻ nhưng
không còn nói Tả đô đốc muốn làm phụ thân bọn họ nữa.
Từng ngày trôn qua rất
nhanh, cách hoàng thành càng lúc càng gần. Sự lo lắng trong lòng Tương Nhược
Lan càng ngày càng tăng.
Tối hôm đó, Tương Nhược
Lan lo lắng đến ngủ không yên, đi ra bên ngoài.
Gió thổi mạnh, sóng vỗ
vào mạn thuyền.
Đêm nay không có trăng,
trên mặt sông đen nhánh, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ đèn lồng trên thuyền, chiếu
sáng mặt nước gần đó.
Tương Nhược Lan nhìn núi
xanh trập trùng bên bờ sông, sự sầu lo trong lòng không có cách nào tan biến.
Nàng thở dài một hơi
- Nhược
Lan, còn đang lo lắng bệnh tình của thái hậu ?
Giọng nói ôn hòa trong
gió lạnh vô cùng ấm áp
Tương Nhược Lan quay đầu
lại, thấy Lưu Tử Căng đến từ khi nào, hai tay hắn tựa lên lan can, gió lạnh
thổi tung quần áo hắn.
Tương Nhược Lan xoay
người nhìn hắn nói:
- Sao có
thể không lo lắng? Thái hậu lớn tuổi, chứng bệnh tiểu đường đã nhiều năm như
vậy, giờ không biến đã là tình huống gì… ta rất sợ…
Trong lòng Tương Nhược
Lan khói chịu không nói được nữa.
Sợ nhất chính là bệnh bị
biến chứng thì dù là nghiêm trọng cũng thành vô cùng nguy hiểm vì thời đại này
y thuật không phát triển như thời hiện đại.
Lưu Tử Căng an ủi:
- Ngươi
đừng lo lắng, dựa vào y thuật hiện giờ của ngươi, nhất định có thể chữa khỏi
cho Thái hậu.
Ngay cả đậu mùa có thể
khắc chế, trong lòng Lưu Tử Căng, Tương Nhược Lan đã là một thần y.
Tương Nhược Lan lắc đầu,
tự mình biết mình.
Nàng may gặp được sư phụ
giỏi, gia gia của Tử San chính là ngự y triều đại trước, sau nước mất nhà tan
nên mang cháu vào núi ẩn cư, tiếp tục nghiên cứu y thuật. Nhưng không ngờ vợ
chồng người cháu bất ngờ qua đời, chỉ để lại một đứa chắt nhỏ.
Tương Nhược Lan trước ở
Hầu phủ đã đọc không ít sách thuốc, bản thân có nhiều