
ươi đừng quá lãnh huyết vô tình như thế, độc đoán tàn nhẫn. Ngươi
nhìn cho rõ, đó cũng là những con người chứ không phải dê gà chó lợn, sao ngươi
không chớp mắt mà ra được lệnh máu lạnh như thế.
Câu cuối cùng dường như
nàng hét lớn.
Lúc này, dân chúng bên
trong đều quỳ xuống, dập đầu khóc lóc xin tha:
- Quan
lão gia, cho chúng ta một đường sống, quan lão gia, chúng ta không muốn chết
Những tiếng khóc bi ai
thê thảm đến đứt ruột, một số binh lính bất giác buông lỏng cung tiễn trong
tay.
Mà Tả đô đốc dường như
chẳng bị lay động, hắn vẫn lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng. Ánh mắt này của hắn
khiến Lưu Tử Căng nhớ đến khi hắn đánh công tử nhà Lại bộ thương thư, cũng là
lạnh lùng, tàn khốc, phẫn nộ như thế.
Lưu Tử Căng đang hoảng sợ
nhất thì Tả đô đốc như lưu tử căng được này một màn sợ đến kinh hãi đảm hàn
đích lúc, tả đô đốc đột nhiên lạnh lùng mở miệng, hắn nhìn Tương Nhược Lan,
trầm giọng nói:
- Ngươi
nói ngươi có cách khống chế tất cả trong mười ngày?
Tương Nhược Lan nghe
giọng hắn có chút rung động, vừa mừng vừa sợ vội nói:
- Không
sai, chỉ cần cho ta mười ngày là được
- Được.
Giọng Tả đô đốc lạnh như
hàn băng:
- Bản đô
đốc cho ngươi 10 ngày, sau 10 ngày, nếu ngươi không làm được bản đô đốc sẽ
phóng hỏa đốt trấn, ngay cả ngươi cũng phải chết, ngươi nên hiểu cho rõ.
- Một lời
đã định
Tương Nhược Lan khẳng
khái nói rồi vươn tay ra, đây là động tác mà nàng thường làm khi kí kết hợp
đồng với khách hàng.
Tả đô đốc nhìn tay nàng
một cái, ngây người, bất tri bất giác cũng học theo bộ dạng của nàng mà vươn
tay ra.
Bàn tay to lớn, thô ráp
dị thường. Tương Nhược Lan hơi nắm tay hắn rồi lạnh lùng nói:
- Tả đô
đốc nói lời thì giữ lời, đừng đổi ý giữa chừng.
Tả đô đốc hừ lạnh một
tiếng, quay đầu đi, hạ lệnh cho binh lính thu hồi cung tiễn. Sau đó cao giọng
nói:
- Vị Kiều
phu nhân này đã nói như vậy, bản đô đốc sẽ cho các ngươi mười ngày.
Đám dân chúng vỗ tay vui
mừng, ai nấy kích động đến phát khóc.
Nhưng giọng Tả đô đốc đột
nhiên lạnh lùng:
- Nhưng
trong 10 ngày, nếu có người dám chạy trốn thì cũng đừng trách bản đô đốc lãnh
huyết vô tình, bản đô đốc sẽ lập tức phóng hỏa đốt trấn.
Nói xong, hắn nhìn về
phía Tương Nhược Lan.
Tương Nhược Lan nhìn hắn
mỉm cười
- Tả
đô đốc tuyệt đối sẽ không phải hối hận vì quyết định này
Được Tả đô đốc nhận lời,
Tương Nhược Lan và Lưu Tử Căng bắt đầu trở nên bận rộn. Tương Nhược Lan đến các
khu dịch xem tình hình, Lưu Tử Căng ở bên ngoài vội vã cho các tướng sĩ phòng
đậu để tránh có người bị lây lan.
Tương Nhược Lan đi vào
trong, đầu tiên là tập trung những người bị bệnh lại một chỗ, sau đó đưa những
người không bị bệnh đến chỗ khác, xem xét tình hình của mọi người, đợi mười
ngày sau nếu không xuất hiện chứng bệnh gì thì sẽ bố trí phòng đậu.
Người bệnh đậu mùa thường
chết vào khi bệnh bùng phát, trước vì mọi người sợ bị lây bệnh nên thấy người
bệnh đậu mùa thường mặc kệ, những người mắc bệnh bị tử vong rất nhiều, cứ bốn
người thì chỉ may ra có một người sống sót.
Nhưng bệnh dịch lần này
vì Tương Nhược Lan chăm sóc người bệnh rất tốt, cho nên có thể giảm xuống đến
bốn người thì có 1 người chết, chỉ là khi đã khỏi hẳn thì trên người sẽ xuất
hiện những vết sẹo rất khó coi. Đương nhiên với những người sống sót thì chẳng
có gì là to tát.
Những dân chúng trong
trấn nhìn Tương Nhược Lan với ánh mắt rất sùng kính và đầy cảm kích. Cho dù nói
bọn họ coi Tương Nhược Lan như thần cũng không quá đáng. Sau này, khi bọn họ
nhắc đến đoạn chuyện này với con cháu thì cũng không nhớ đến sự đau đớn, tuyệt
vọng mà chỉ có trí nhớ về dung mạo, giọng nói của Kiều phu nhân là khắc sâu
trong lòng.
- Cả đời
này ta chưa từng gặp qua nữ tử nào xinh đẹp, dịu dàng hơn Kiều phu nhân
- Nãi
nãi, Kiều phu nhân đó thực sự rất đẹp? Giống tiên nữ sao?
- Con à,
không phải nói về dung mạo, có lẽ sẽ có những người đẹp hơn nàng nhưng trong
lòng bà, không ai so sánh được với nàng.
Mười ngày sau, dân chúng
không xuất hiện chứng bệnh gì được Tả đô đốc đồng ý thả ra ngoài để phòng đậu.
Mà những người bị bệnh cũng đều khỏe lên. Một số ít chết vì bệnh quá nguy kịch
thì Tương Nhược Lan cũng kịp thời cho người thiêu hủy thi thể của bọn họ, đem
đồ dùng của bọn họ tiêu độc cẩn thận.
Dịch bệnh đậu mùa đáng sợ
cứ như vậy mà qua đi.
Đến ngày thứ mười, Tương
Nhược Lan ra ngoài, cả người gầy đi rất nhiều. Đi ra ngoài liền cùng Lưu Tử
Căng đến chỗ Tả đô đốc báo cáo tình huống.
Chỗ Tả đô đốc ở chỉ là
một tòa nhà dân cải tạo thành để ở tạm. Sân trước có vài binh lính cao lớn, dữ
tợn trông trừng. Những binh lính này đều là thị vệ thân cận của Tả đô đốc. Lúc
trước, Tương Nhược Lan nói những lời cực bất kính với Tả đô đốc nên hôm nay
thấy nàng, bọn họ cũng đều nhìn nàng với ánh mắt tức giận.
Lưu Tử Căng bước lên bảo
bọn họ tiến vào thông báo. Chỉ chốc lát sau, binh lính thông báo đi ra cho bọn
họ vào. Tương Nhược Lan bị mấy người này lườm nguýt mà căng da đầu, đi theo Lưu
Tử Căng mà vào.
Vừa vào đến đại sảnh đã
thấy Tả đô đốc mặc thường ph