
các ngươi đang làm cái gì vậy.
Binh lính bị đẩy ra thấy
là một nữ nhân, nhất thời có chút bất giờ, không rõ lai lịch của Tương Nhược
Lan nên cũng không dám tùy tiện làm gì. Lưu Tử Căng sợ Tương Nhược Lan gặp nguy
hiểm vội xông lên, kéo Tương Nhược Lan ra, lớn tiếng nói:
- Nhược
Lan, nơi này nguy hiểm. Ngươi chán sống sao?
Tương Nhược Lan quay đầu
lại nhìn hắn, sắc mặt trắng như tuyết, lớn tiếng nói:
- Lưu
thái y, ngươi biết rằng không nên làm vậy, những người này đều là người vô tội,
họ có cơ hội sống sót, chúng ta rõ ràng biết điều đó sao còn để bi kịch xảy ra.
Nói xong, Tương Nhược Lan
đẩy hắn ra, rồi đẩy mấy binh lính bên cạnh ra, kêu lớn:
- Ai là
người phụ trách ở đây, ra đây cho ta. Tất cả dừng tay lại.
Lưu Tử Căng thấy vậy, máu
nóng xông lên, xoay người lớn tiếng nói:
- Ta là
Lưu thái y, cầu kiến Tả đô đốc
Bởi vì Tương Nhược Lan
làm loạn nên vòng vây xuất hiện một lỗ hổng, có hai người xông lên trốn ra,
đang định trốn đi thì tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, một tiếng quát lớn như
sấm đè ép tất cả những tiếng ồn ở đây
- Là ai
làm loạn ở đây? Không muốn sống nữa sao?
Vừa dứt lời, trong không
trung liền truyền đến một tiếng huýt gió dài, một giây sau, ba mũi tên như xé
gió bắn tới, khí thế như thiên binh vạn mã.
Chỉ trong chớp mắt, hai
mũi tên bắn phập vào ngực hai kẻ chạy trốn, lập tức mất mạng, hơn nữa sức mạnh
của mũi tên quá lớn nên thi thể bay về phía tấm chắn, máu phun như mưa.
Mũi tên thứ ba bắn về
phía Tương Nhược Lan, hung hăng cắm ngay bên chân nàng, đầu mũi tên ngập sâu
trong đất, đuôi mũi tên rung động không ngừng.
Trong đầu Tương Nhược Lan
có một ý nghĩ, đó là người này thật giỏi bắn tên, sức mạnh cũng thật đáng sợ.
Nàng ngẩng đầu nhìn về
phái người đến, chỉ thấy ngựa đen phi tới, bóng người trên đó khôi ngô, hắn
càng lúc càng tới gần, ánh lửa dần chiếu sáng khuôn mặt hắn.
Sát khí
Đây là ấn tượng đầu tiên
của Tương Nhược Lan với hắn.
Chỉ thấy hắn một thân
khôi giáp, dưới ánh lửa lóe ra sự lạnh lùng. Nhìn qua khoảng chừng 30 tuổi, nét
mặt góc cạnh như chạm khắc, mũi cao, ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí
Người nọ đi tới cách
Tương Nhược Lan khoảng ba thước mới kéo ngựa, tuấn mã hí vang một tiếng, hai
chân trước chồm lên cao, người nọ quát một tiếng, tuấn mã ngừng lại, gió thổi
khiến tà áo đen phía sau bay lên tạo nên một khí thế áp đảo tất cả mọi người.
Người nọ nhìn Tương Nhược
Lan, thấy làm loạn là một nữ tử, hơn nữa đối mặt với hết thảy không chút nào
hoảng sợ thì có chút bất ngờ, không khỏi nhìn nàng lâu lâu, thấy nữ tử này
tướng mạo bình thường thì dời mắt đi.
Các tướng sĩ thấy hắn đến
đều buông cung tên, dân chúng thấy hắn thì như thấy quỷ, lui hết về phía sau,
vẻ mặt hoảng sợ.
Tất cả đều yên lặng,
Tương Nhược Lan đang đoán
chắc hắn là đô đốc gì đó thì Lưu Tử Căng đi lên trước, thi lễ với hắn rồi cung
kính kêu:
- Tả đô
đốc.
Tả đô đốc ngồi ngay ngắn
ở trên ngựa, nhìn Lưu Tử Căng một cái, sắc mặt lạnh lùng:
- Lưu
thái y, cuối cùng ngươi cũng xuất hiện rồi.
Giọng nói vô cùng khó
chịu.
Lưu thái y mặt không đổi
sắc:
- Hạ quan
có chút việc chậm trễ, chỉ đành xin thỉnh tội với đô đốc, nhưng chuyện này vẫn
xin đô đốc nghe hạ quan một lời…
Tả đô đốc vung tay, quả
quyết cắt lời hắn:
- Có gì
cần nói chờ chút nữa, hôm nay bản đô đốc có chuyện quan trọng hơn cần làm.
Lúc này một trận gió thổi
tới, áo bào hắn tung bay
- Đúng
lúc rồi
Hắn ngẩng đầu, sát khí
trong mắt lộ rõ:
- Chúng
tướng sĩ nghe lệnh, lập tức phóng hỏa đốt trấn
Giọng nói âm vang truyền
xa trong gió
- Chờ đã
Một tiếng kêu khác vang
lên, dù không vang dội như hắn nhưng cũng có sức phá hoại khí thế của hắn.
- Là ai
quấy rầy bản đô đốc
Dù hỏi vậy nhưng ánh mắt
hắn đã như bảo đao lợi kiếm bắn về phía Tương Nhược Lan.
Tương Nhược Lan sớm bị
cảnh máu lạnh tàn nhẫn này khơi nên lửa giận, nàng phẫn nộ vô cùng. Ngay cả
Hoàng thượng nàng còn dám bạt tai huống chi là đô đốc này.
Nàng đi tới trước mặt
hắn, ngẩng đầu nhìn Tả đô đốc nói:
- Tả đô
đốc, ngươi không thể đốt trấn, bọn họ đều là những người vô tội
Tả đô đốc cúi đầu nhìn
nàng, ánh mắt thoáng hiện lên sự khinh thường:
- Ngươi
là ai? Nữ nhân tới đây làm gì? Ngươi có tư cách gì nói chuyện với bản đô đốc.
Giọng nói càng lúc càng lạnh, càng lúc càng trầm.
Lưu Tử Căng vội nói:
- Đây là
đại phu ta mời đến Kiều phu nhân, Kiều phu nhân đã tìm được cách phòng tránh
đậu mùa. Đô đốc, xin ngươi rút lệnh đốt trấn.
- Thì ra
chỉ là một đại phu.
Tả đô đốc cười lạnh một
tiếng, không để ý tới bọn họ, tiếp tục ngẩng đầu nói:
- Phóng
hỏa...
Tương Nhược Lan đột nhiên
móc một vật từ trong lòng ra, giơ cao lên, cao giọng nói:
- Đây là
lệnh bài của Thái hậu, Tả đô đốc, ta ra lệnh cho ngươi rút lệnh đốt trấn.
Tất cả đột nhiên lặng
yên, mọi người nín thở nhìn cảnh tượng này. Dân chúng vui mừng, hy vọng nhìn
Tương Nhược Lan, một số người vội bưng miệng sợ mình sẽ khóc thành tiếng.
Tả đô đốc nghe vậy hung
hăng trừng mắt nhìn Tương Nhược Lan một cái, sau đó xuống ngựa, đi tới trước
mặt Tương Nhược