
dân chúng Khải Châu
đã chết oan rồi.
Giang đại phu mặc dù đã
gần sáu mươi nhưng vẫn còn rất khỏe mạnh, nói một tràng dài mà mặt không đỏ,
hơi không yếu, chỉ là chòm râu thưa thớt dưới cằm theo những lời hắn nói mà
rung rung trông vô cùng thú vị. Tương Nhược Lan biết hắn đang nói nghiêm túc
nhưng nhìn chòm râu của hắn lay động theo quy luật thì có mấy lần suýt không
thể nhịn được cười lớn.
Giang đại phu mặc dù lời
nói rất không khách khí nhưng nói không phải không có đạo lý, hơn nữa người này
vừa nhìn đã biết là người tính cách trực sảng, có thể không để ý nguy hiểm mà
đi tới đây nên Tương Nhược Lan cũng không tức giận.
Nhưng ngược lại, Lưu Tử
Căng lại có chút khó xử. Nói thật, nếu là người khác, Lưu Tử Căng cũng sẽ có
thái độ giống Giang đại phu. Nhưng với Tương Nhược Lan, hắn có sự tin tưởng
tuyệt đối, dường như chỉ cần nàng nói không sao thì nhất định sẽ không sao cho
nên hắn mới không chút do dự mà nói chuyện này với Bạch đại nhân. Giờ bị Giang
đại phu chê trách trước mặt mọi người, đến nửa lời phản bác hắn cũng không nói
được.
Bạch đại nhân giờ đã
không tin Tương Nhược Lan nữa, vạn nhất không tránh được bệnh mà còn làm lây lan
bệnh đậu mùa thì hắn cũng chính là thủ phạm.
- Nếu
chuyện này Kiều phu nhân không chắc chắn thì…
Còn chưa nói xong, Tương
Nhược Lan đã nhẹ nhàng cắt lời:
- Bạch
đại nhân đừng vội quyết định. Xin hãy nghe ta nói đã.
Tương Nhược Lan nhìn về
phía Giang đại phu mỉm cười, Giang đại phu không thèm nể tình, trừng mắt quay
đi, chòm râu lại rung rung
Tương Nhược Lan thật vất
vả mới nhịn được cười, bình thản nói:
- Giang
đại phu nói rất đúng, hành y phải cẩn thận nhưng còn có một điểm quan trọng
hình như Giang đại phu đã quên rồi. Người làm nghề y phải không ngừng thử
nghiệm, không ngừng nếm trải. Nếu chỉ chăm chăm đi theo lối mòn thì chẳng phải
là bổn phận của người làm y. Đấy là nỗi buồn của người làm y và cũng là nỗi
buồn của mọi người.
Giang đại phu hừ nhẹ một
tiếng, mấy đại phu còn lại cũng tỏ thái độ không cho là đúng. Dường như nghe
một phụ nhân như Tương Nhược Lan giáo huấn là sự sỉ nhục với bọn họ
Tương Nhược Lan tiếp tục
nói:
- Sách y
có viết, trời đất sinh vạn vật, tương sinh tương khắc, có đậu mùa nhất định sẽ
có thứ khắc chế được nó, chỉ là chúng ta không tìm được. Dùng ngưu đậu mà nói
cũng có thể coi là như thế. Tất nhiên ta còn chưa thử, cũng không có trường hợp
thành công nhưng vấn đề chính là sao Giang đại phu sẽ biết ta nhất định sẽ thất
bại? Cơ hội thắng bại vốn là năm mươi năm mươi nhưng chỉ cần chịu thử thì một
nửa cơ hội sẽ là dân chúng không còn sợ bệnh đậu mùa uy hiếp. Cho dù vì một nửa
cơ hội này chúng ta cũng đều nên hết sức cố gắng thử. Cho dù thất bại cũng
không chứng tỏ cho cái gì. Chúng ta có thể lấy đó làm kinh nghiệm tổng kết để
lần sau thành công. Ta tin rằng chỉ cần những người làm y có thể cố gắng không
ngừng thì sẽ có thể tìm ra những thứ tương sinh tương khắc để giúp dân chữa
bệnh
Nghe đến đó, vẻ khinh thị
trên mặt Giang đại phu hơi giảm, những người còn lại đều chú ý lắng nghe.
Tương Nhược Lan nhìn bọn
họ, đột nhiên trầm mặt:
- Thái độ
quyết định tất cả. Thái độ của Giang đại phu rất tiêu cực, dù là một đại phu có
trách nhiệm thì cũng không thể coi là một người hành nghề y tốt cũng là vì thái
độ tiêu cực này. Vì thái độ đó mà khiến cho y thuật đình trệ. Trước có đại phu
từng thử qua loại mầm đậu đó, dù sau này thất bại nhưng cũng đã từng thành
công, như vậy chứng tỏ rằng nghiên cứu đúng hướng, chỉ có một số thứ chưa giải
quyết hoàn toàn tốt. Nhưng bởi vì các đại phu đều sợ thất bại, tiếc danh dự bản
thân nên mới để dịch bệnh còn đó không thể kiểm soát. Bây giờ Giang đại phu còn
muốn phạm phải sai lầm này?
Mặt Giang đại phu trận
hồng trận trắng nhất thời không nói nên lời. Nhưng vị đại phu mặt già nua thì
lo lắng nói:
- Phu
nhân nói thì rất hay nhưng có bao giờ nghĩ, có thể thành công đương nhiên là
tốt nhưng vạn nhất thất bại, lây bệnh đậu mùa ra thì hậu quả không ai gánh vác
nổi. Hơn nữa, ai sẽ đồng ý thử mầm đậu cho phu nhân?
Tương Nhược Lan mỉm cười:
- Chuyện
này, ta đồng ý là người đầu tiên thử ngưu đậu?
Rõ ràng biết không sao
thì sao phải sợ? Chỉ là nàng thực sự bội phục người phát minh ra cách này, lúc
ấy hắn hẳn phải chịu không ít áp lực.
Một câu nói nhẹ nhàng
khiến mọi người sửng sốt, trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng.
Lưu Tử Căng nhìn khuôn
mặt trầm tĩnh của nàng, nụ cười nhẹ nhàng, trong lòng nóng lên, hắn nói:
- Tại hạ
chịu làm người thứ hai
Tương Nhược Lan quay đầu
nhìn hắn khẽ cười, rất cảm ơn sự tin tưởng và ủng hộ của hắn.
Lúc này Bạch đại nhân mới
bừng tỉnh, vội kéo tay Lưu Tử Căng:
- Đại
nhân, chuyện này không phải trò trẻ con
Lưu Tử Căng nhẹ nhàng đẩy
tay hắn ra:
- Chính
là vì không phải trò trẻ con nên ta mới làm thế. Phu nhân nói rất đúng, chúng
ta hẳn là nên dũng cảm thử nghiệm, cho dù chỉ có một cơ hội thành công cũng
không thể buông tay.
Giang đại phu cùng Lý đại
phu nhìn nhau đều nói không nên lời. Một lát sau, Giang đại phu nghiến r