
Nhược Lan xoay người đi thì chạy theo nàng:
- Phu
nhân, vừa phú quý đã quên bạn cũ?
Đây là hoa viên, bất kì
lúc nào cũng có người tới, để người khác thấy mình và Tả Bá Xương như thế không
phải là chuyện tốt. Tương Nhược Lan thấy Tả Bá Xương đi theo thì nóng lòng xoay
người trách mắng:
- Tả đô
đốc đừng quá vô lễ với bản cung.
Tả Bá Xương ngẩn ra, lúc
này mới ý thức đối phương đã là công chúa, hắn lui về phía sau hai bước, có
chút thất thố. Một lát sau mới nhớ ra là phải hành lễ, lập tức vái Tương Nhược
Lan một cái:
- Công
chúa.
Từ trước đến nay, mỗi lần
gặp Tả Bá Xương, Tương Nhược Lan luôn cảm thấy có một áp lực nặng nề, vô cùng
khó chịu. Giờ thấy hắn phải cúi đầu trước mình thì trong lòng không khỏi vui
sướng. Được, nàng thừa nhận nàng là người ích kỉ.
- Đô đốc
miễn lễ, bản cung biết đô đốc tính tình thẳng thắn nhưng lễ nghi quy củ không
thể bỏ. Đô đốc nên nhớ kĩ
Tương Nhược Lan ngang
nhiên ngẩng đầu cao giọng giáo huấn hắn, trong lòng sảng khoái. Khó trách mà ai
cũng muốn lên cao, thì ra dùng thịt đè người là chuyện rất thú vị.
Tả đô đốc nghe vậy ngẩng
đầu vừa lúc thấy nàng cười đắc ý, ánh mắt lóe sáng, đôi mắt đen như hắc ngọc
lấp lánh dưới ánh mặt trời, vừa đáng yêu lại vừa quyến rũ.
Hôm nay nàng mặc trang
phục thanh lệ mà tiên diễm, bình thường hắn ghét nhất nữ nhân ăn mặc cầu kì, cả
người toàn trang sức chói mắt. Chỉ thấy quần áo trang sức mà không thấy người.
Nhưng vẫn là kiểu trang phục đó trên người nàng lại có vẻ thanh nhã vô cùng,
tất cả đều tôn lên vóc dáng nàng, bởi vì bản thân nàng đã là thứ rực rỡ nhất,
những trang sức đó không thể che dấu được hào quang của nàng.
Nhìn nhìn, khóe miệng Tả
Bá Xương lộ ra nụ cười khẽ, đôi mắt lạnh lùng nhất thời nhu hòa xuống
Tương Nhược Lan thấy hắn
cười thì dựng tóc gáy, khí thế dần giảm xuống:
- Đô đốc
tự nhiên, bản cung đi trước.
Tả Bá Xương vẫn cười nói:
- Cung
tiễn công chúa.
Da đầu Tương Nhược Lan tê
dại, xoay người rời đi, luôn cảm thấy sau lưng có ánh mắt bám theo, đến cả
xương cốt cũng tê dại.
Tử San len lén nói với
nàng:
- Thì ra
Tả đô đốc cười tươi lại đẹp như thế
Lần đầu thấy hắn cười cảm
giác thật lạ, tựa như núi băng dần hòa tan vậy
Tương Nhược Lan thấy lạ
quay đầu nhìn Tử San:
- Sao
ngươi lại cho rằng hắn cười lên là đẹp, chẳng lẽ ngươi không thấy quái đản sao?
Quỷ dị ( trên là quái đản
mà )? Tử San nhíu mày sửng sốt một hồi lâu,
có thể dùng hai tử này để hình dung sao? Xem ra tỷ tỷ vẫn thích má lúm đồng
tiền ngọt ngào hơn…
Trở lại phòng nghỉ, thấy
Định quốc công phu nhân đang tìm nàng, Tương Nhược Lan tới nói:
- Vừa rồi
định tới hoa viên thăm thú nhưng thấy có ngoại nhân nên trở lại
Định quốc công phu nhân
vội vàng nói:
- Công
chúa nếu muốn đến hoa viên du ngoạn, thần phụ có thể bảo người bảo vệ, không
cho ngoại nhân quấy rầy?
Vậy quá phiền toái? Cần
gì kinh động mọi người, Tương Nhược Lan cười nói:
- Đa tạ
hảo ý của phu nhân, nhưng giờ mặt trời đang lên, bản cung không muốn ra ngoài
Định quốc công phu nhân
thấy Tương Nhược Lan khiêm tốn có lễ, không hề kiêu căng nên rất thích, cười
dẫn nàng vào phòng nghỉ, vừa đi vừa nói:
- Ăn cơm
trưa xong, công chúa nghỉ ngơi một chút, đến chiều sẽ có tiết mục hay.
Tương Nhược Lan cảm thấy
hứng thú hỏi:
- Có tiết
mục gì vậy?
- Nghe
nói đám nam nhân muốn tỷ thí một trận, xế chiều bắt đầu, chúng ta ở lương đình
uống nước mơ, ăn điểm tâm xem bọn họ tỷ thí.
Tương Nhược Lan nghe thế
thì rất vui vẻ, Định quốc công phu nhân là người thích náo nhiệt, rất hợp ý
nàng
Đến phòng nghỉ, tiếp tục
nghe đám mệnh phụ bàn các chuyện bát quái trong hoàng thành. Có lẽ là vì Tương
Nhược Lan ở đây nên không ai nhắc đến nhà An Viễn hầu. Đều là chuyện mấy người
không quen, Tương Nhược Lan dần dần mất hứng, quay sang chơi đùa với hai con.
Giữa trưa, sau khi cùng
mọi người dùng bữa, thăm đứa cháu đầy tháng của Định quốc công, Tương Nhược Lan
vốn đã chuẩn bị một bộ trang sức để tặng nhưng vì thích tính cách của Định quốc
công phu nhân nên tháo chiếc ngọc bội phỉ thúy đang đeo tặng thêm. Định quốc
công phu nhân thấy Tương Nhược Lan nể mặt như thế thì càng vui mừng. Từ đó về
sau, bất kể có yến hội gì đều khen Tương Nhược Lan hết lời, vô hình trung đề
cao địa vị của Tương Nhược Lan trong lòng mọi người
Xế chiều, đợi đám mệnh
phụ nghỉ ngơi rồi, có nha hoàn dẫn bọn họ đến hậu hoa viên xem đám nam nhân tỷ
thí.
Hậu hoa viện có một mảnh
đất trống, xung quanh là một lương đình rộng rãi và hành lang dài. Lương đình
và hành lang đều chuẩn bị bàn, đám mệnh phụ ngồi ở đó, Tương Nhược Lan đương
nhiên là ngồi ở vị trí tốt nhất
Giữa bãi đất có hai tấm
bia, xem ra là đám nam nhân sẽ tỷ thí bắn tên
Tương Nhược Lan cảm giác
có chút nhàm chán, nàng muốn xem quyền cước đánh nhau nhưng xem ra nguyện vọng
không thành rồi.
Đợi đám mệnh phụ ngồi
xuống rồi, đám nam nhân mới đi vào. Trong đó có nhiều người là vị hôn phu hay
huynh đệ của những mệnh phụ này. Bởi vì là hoạt động rảnh rỗi nên nữ nhân ở đây
đều không quá câu nệ, đều vung khăn vẫy vẫy phu