Thế Gia Danh Môn

Thế Gia Danh Môn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328995

Bình chọn: 8.00/10/899 lượt.

quân mình

Nam nhân nào cũng đều hơi

vái phía nữ nhân, rất có lễ nghĩa

Mà ánh mắt Tương Nhược

Lan không tự chủ nhìn về phía một nam tử mặc cẩm bào màu lam thẫm, thân hình

cao lớn, diện mạo tuấn mỹ. Nam nhân đó như cảm giác được ánh mắt của Tương

Nhược Lan nên quay lại nhìn thẳng về phía nàng.

Tương Nhược Lan không né

không tránh, mỉm cười. Nam tử đó cũng cười lại, nụ cười dưới ánh mặt trời càng

thêm chói mắt.

Bọn nhỏ bên cạnh phát

hiện ra nam tử thì đều vui mừng, nháy nhót gọi phụ thân, giọng nói rất lớn

khiến cho mọi người chú ý. Mọi người nhìn qua quả nhiên thấy là Cận Thiệu

Khang, mọi người đều biết chuyện của Tương Nhược Lan và Cận Thiệu Khang, nếu

đổi lại là trước kia thì đã bàn tán một hồi. Nhưng giờ Tương Nhược Lan đã thành

công chúa, ai nấy đều coi như không có chuyện gì.

Giữa sân, cũng có một nam

nhân cao lớn khôi ngô, hơi thở lạnh lùng. Tả Bá Xương nghe tiếng bọn nhỏ vui

mừng kêu thì sắc mặt trở nên rất khó coi.

Hắn lạnh lùng nhìn về

phía Cận Thiệu Khang. Trước mặt mọi người, Cận Thiệu Khang đi về phía hai đứa

con, cùng Tương Nhược Lan chào hỏi, ôm hai cậu bé, quay lại chỉ về chiếc bàn ở

bãi đất trống, hỏi:

- Có

thích tượng gỗ kia không?

Nghe hắn nói, lúc này

Tương Nhược Lan và bọn trẻ mới để ý tượng gỗ trên bàn. Đó là tượng gỗ hình con

cọp, điêu khắc rất tỉ mỉ, thủ công tinh tế, trông rất sống động. Xem ra, đó

chính là phần thưởng của cuộc tỷ thí

Không phải là rất quý,

chỉ là đồ chơi trẻ con, người thắng mang con cọp nhỏ này về để nở mày nở mặt

với con mình.

Hai cậu bé vừa nhìn đã

thích, vỗ tay nói muốn. Cận Thiệu Khang cười nói:

- Được,

phụ thân nhất định lấy về cho các người

Nói xong nhìn Tương Nhược

Lan cười cười, ánh mắt động tác đều rất tự nhiên, không khiến người khác có cảm

giác đường đột. Người ngoài nhìn thấy đều nghĩ, xem ra Hòa Thuận công chúa muốn

trở lại bên An Viễn hầu.

Giữa sân, Tả Bá Xương yên

lặng nhìn cảnh này, sắc mặt càng lúc càng lạnh.

Cận Thiệu Khang trở lại

giữa sân, Tả Bá Xương đi tới gần hắn, nhàn nhạt cười nói:

- Hầu

gia, nhắc mới nhớ, đã lâu rồi chúng ta chưa tỷ thí, trước tại hạ không bằng Hầu

gia, chẳng biết lần này kết quả thế nào?

Cận Thiệu Khang nhìn hắn

cười cười, chậm rãi nói:

- Chỉ cần

ta muốn thắng thì nhất định sẽ thắng

Tả Bá Xương ngừng cười

nói:

- Tả mỗ

cũng vậy, muốn thắng thì chưa bao giờ thua, lần này, Tả mỗ cũng rất muốn thắng.

Cận Thiệu Khang nhàn nhạt

cười nói:

- Vậy đều

có bản lĩnh rồi

Cận Thiệu Khang xoay

người sang chỗ khác, phía sau truyền đến tiếng lạnh lùng của Tả Bá Xương:

- Hầu

gia, không muốn trở thành đối thủ của ngươi nhưng lần này, Tả mỗ không muốn

buông tay

- Ta chưa

bao giờ buông tay. Cận Thiệu Khang nhẹ nhàng nói.

Tổng cộng có hơn ba mươi

người, phần lớn đều là võ quan, được chú ý nhiều nhất đương nhiên là An Viễn

hầu danh tiếng như cồn và Tả đô đốc mới nổi.

Hơn 30 người chia làm hai

nhóm tỷ thí, mỗi người đều được bắn. Bắn trúng hồng tâm thì được hoan hô, bắn

lệch thì đều bị mọi người cười trêu, không khí rất thoải mái.

Mỗi người lần lượt bắn ba

lần, qua một vòng, Cận Thiệu Khang và Tả Bá Xương thành tích cao nhất, đều ba

mũi trúng hồng tâm. Nhưng vật thưởng chỉ có một, bất đắc dĩ, Định quốc công

đành để hai người tỷ thí thêm lượt nữa.

Khó mà được thấy hai võ

tướng giỏi nhất quyết đấu, bất kể là nam hay nữ đều vô cùng hưng phấn. Đám nữ

nhi ồn ào bàn tán xem ai sẽ thắng.

- Đương

nhiên là Tả đô đốc, Tả đô đốc tính tình dù khó chịu nhưng rất có bản lãnh, nếu

không sao từ một kẻ bình dân lại lên được chức quan cao?

- Ta thấy

là An Viễn hầu. Năm đó An Viễn hầu bình định nội loạn rất uy phong, Tả đô đốc

cũng là thuộc hạ của hắn

- Ngươi

nói là chuyện năm đó, cũng không nghĩ lại xem mấy năm nay An Viễn hầu bệnh tật

quấn thân, sao còn oai võ năm đó? Tả đô đốc thì không thể, vẫn luôn chinh chiến

trên sa trường, cả người đều có sát khí vây quanh khiến ai nấy đều run sợ.

Lời này mọi người đều tán

đồng, đều gật đầu, dường như đã nhận định Tả Bá Xương nhất định sẽ thắng.



Tương Nhược Lan một bên

bĩu môi, còn chưa tới cuối cùng, ai mà biết được kết quả?

Tử San ở một bên hỏi:

- Tỷ tỷ

cho rằng người nào sẽ thắng?

Tương Nhược Lan nhìn hai

người đang chuẩn bị giữa sân, lắc đầu:

- Không

biết

Tử San cười cười, lại hỏi

bọn nhỏ:

- Các

ngươi muốn ai thắng?

Bọn nhỏ lập tức nói:

- Đương

nhiên là phụ thân thắng, phụ thân thắng sẽ cho chúng ta con cọp gỗ

Tử San nhỏ giọng nói:

- Nếu Tả

đô đốc thắng hắn cũng sẽ cho các ngươi con cọp?

Hai cậu bé ngây người

sửng sốt một hồi mới đáp:

- Vẫn

thích phụ thân thắng.

Tử San cười, nghĩ thầm,

cuối cùng vẫn là phụ tử đồng lòng…

Giữa sân, hai người chuẩn

bị xong thì đi tới trước bia bắn. Hai người quay lưng về phía mọi người, thân

hình đều cao lớn nhưng Tả Bá Xương tráng kiện, khôi ngô còn Cận Thiệu Khang lại

thêm mấy phần phóng khoáng.

Hai người cùng cầm lấy

cung tên, kéo căng dây cung, lưng thẳng tắp, biểu hiện rất mạnh mẽ

Vút một tiếng, hai mũi

tên cùng bắn ra, đều chính giữa hồng tâm, mũi tên vì dùng


Old school Swatch Watches