
vạn nhất sau
này cần nhờ đến nàng thì làm sao? Không thể tự lấy đá bịt đường mình được…
Đến khi được Hoàng thượng
và thái hậu cho phép, Tương Nhược Lan không phải cố kỵ điều gì, chuẩn bị chữa
thương cho Cận Thiệu Khang. Vốn định tự mình chữa trị nhưng vì thân phận nên
Tương Nhược Lan bảo hắn mời Trầm Thanh tới, đem cách thức chữa trị nói cho Trầm
Thanh, để Trầm Thanh châm cứu. Như thế tránh cảnh cô nam quả nữ chung phòng để
người khác dị nghị
Hôm đó, Tương Nhược Lan
tới Hầu phủ, vì thân phận của nàng nên tất cả mọi người đều phải ra nghênh đón
và thỉnh an nàng. Những người khác không sao, trước giờ vẫn ở dưới Tương Nhược
Lan nên không có cảm giác gì. Nhưng thái phu nhân lại không quen, trước kia đều
là Tương Nhược Lan cung kính hành lễ với mình, giờ mình đã già còn phải cúi đầu
hành lễ, trong lòng rất bất bình. Nhưng vừa nghĩ đến nàng tới là để chữa cho
Cận Thiệu Khang thì cùng đành cúi người.
Tương Nhược Lan biết tính
tình thái phu nhân, đương nhiên biết bà không cam lòng. Nàng cũng không muốn
làm khó bà, thái phu nhân vừa cúi người Tương Nhược Lan đã đỡ bà nói:
- Thái
phu nhân không cần đa lễ.
Thái phu nhân tự biết
trước kia những việc bà làm mạo phạm đến nàng rất nhiều, tưởng rằng lần này
nàng sẽ khiến mình khó xử nhưng không ngờ nàng lại rộng lượng như thế, nhất
thời có hơi ngây ra. Còn chưa lấy lại tinh thần, chợt nghe thấy nàng hỏi:
- Hầu gia
ở đâu?
Vương thị một bên lấy
lòng nói:
- Công
chúa, Hầu gia đang ở Thu đường viện chờ công chúa
Tương Nhược Lan gật đầu:
- Được
rồi, ta đi trước
Nói xong, mang bọn nha
hoàn, thái giám đi qua thái phu nhân còn đang ngẩn người, đi thẳng về Thu đường
viện.
Càng tới gần Thu đường
viện, tâm tình Tương Nhược Lan càng phức tạp, bước chân cũng dần chậm lại.
Nàng nhìn xung quanh, nơi
này vẫn quen thuộc như trước, quen thuộc đến độ nàng tưởng như mình chưa từng
rời đi. Nàng biết phía trước có khối giả sơn hình như thế nào, cũng biết đi mấy
bước nữa sẽ có ngã rẽ, biết được cây cối, tảng đá tiếp theo như thế nào.
Tất cả mọi thứ chẳng thay
đổi nhiều, chỉ là những cây cối hai bên cao lớn hơn để nhắc nhở rằng đã năm năm
trôi qua.
- Công
chúa?
Một nha hoàn ở bên nhỏ
giọng nhắc nhở.
Lúc này, Tương Nhược Lan
mới phát hiện, thì ra mình dừng bước từ khi nào.
Nàng hít sâu một hơi, lấy
lại bình tĩnh, tiếp tục đi tới phía trước
Tương Nhược Lan, mọi thứ
đều đã là quá khứ, nơi này… đã chẳng còn là nhà của ngươi.
Đi tới Thu đường viện,
Ánh Tuyết đã chờ ngoài cửa, thấy Tương Nhược Lan vội lên chào:
- Công
chúa.
Tương Nhược Lan cho nàng
bình thân, Ánh Tuyết kích động nói:
- Không
nghĩ được giờ phu nhân đã thành công chúa rồi, quả thực như nằm mơ vậy
Tương Nhược Lan cười nói:
- Cũng
không hẳn
Lại hỏi:
- Hầu gia
ở trong? Trầm đại phu đã tới chưa?
Ánh Tuyết nói:
- Hầu gia
vẫn đợi công chúa, Trầm đại phu cũng tới
Vừa nói vừa dẫn Tương
Nhược Lan vào.
Vào trước viện đã thấy
Cận Thiệu Khang đang đứng cùng một nam tử hơn 30 tuổi. Hai người cùng hành lễ
với Tương Nhược Lan.
Cận Thiệu Khang giới
thiệu:
- Vị này
là Trầm Thanh Trầm đại phu, mấy năm nay đều nhờ hắn giúp ta ổn định bệnh tình,
nếu không chẳng biết ta đã thế nào rồi
Trầm Thanh vái Tương
Nhược Lan:
- Nghe
nói công chúa nghĩ ra cách khắc chế đậu mùa, dân chúng khắp thiên hạ đều ca
ngợi công đức.
Tương Nhược Lan khiêm tốn
mấy câu rồi nói:
- Ta bắt
mạch cho Hầu gia, sau đó cùng Trầm đại phu thương lượng
- Chúng
ta vào nhà đã
Cận Thiệu Khang giơ tay
mời
Tương Nhược Lan nhìn cánh
cửa phía trước, rèm trúc trước cửa vẫn là chiếc rèm nàng từng tự tay chọn, tất
cả đã bạc màu, cũng dần cũ kỹ
Tương Nhược Lan run lên,
sau đó khẽ nói:
- Được.
Tương Nhược Lan chậm rãi
đi vào, Cận Thiệu Khang và Trầm Thanh theo sau, sau đó, hai nha hoàn của Tương
Nhược Lan cũng theo vào:
Ánh Tuyết xốc rèm cửa cho
Tương Nhược Lan,Tương Nhược Lan đi vào nhìn mọi thứ trong phòng mà lòng chua
xót.
Mọi thứ vẫn giống hệt
trước kia, vẫn y như lúc nàng đi. Vẫn là chiếc giường ấy, chăn gối hồi môn của
nàng đã bạc màu. Chiếc bàn trang điểm vẫn đó, hộp đựng trang sức hoa văn có
chút hao mòn, dường như có người từng vô số lần chạm tới. Tất cả mọi thứ đều là
nàng từng lựa chọn, sắp xếp.
Những năm tháng ngọt ngào
đó dần quay trở lại trong tâm trí nàng. Quãng thời gian ngọt ngào, hạnh phúc
nhất của nàng là ở đây. Trước không có, sau này nhất định cũng không có nữa
khiến nàng vô cùng nhớ nhung.
Đáng tiếc, cuộc sống đó
không thể quay lại
Ngực nàng như muốn nổ
tung, yếu hầu khô đắng. Nàng cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh, cố gắng áp chế bản thân
không để ai nhìn thấy.
Nàng bước lên ngồi xuống
bàn trà, không quay đầu lại:
- Hầu
gia, ngồi xuống đi, ta xem mạch cho ngươi…
Cận Thiệu Khang đi tới
ngồi xuống đối diện nàng, vươn tay về phía nàng, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn
nàng.
Nhược Lan, nàng thấy
không? Nơi này vẫn không thay đổi, ta vẫn chờ nàng trở về…
Nhưng Tương Nhược Lan chỉ
cúi đầu bắt mạch, dường như không để ý tới ánh mắt hắn
Lòng Cận Thiệu Khang có
chút t