
nên làm thế nào.
Đều vô cùng đặc sắc
Cận Thiệu Khang nói với
Định quốc công:
- Lần này
tỷ thí là so về trúng đích hay so tốc độ.
So tài bắn cung như thế
đương nhiên là về độ chính xác.
Cận Thiệu Khang ba mũi
tên trúng một điểm, ai có thể hơn được?
Còn chưa đợi Định quốc
công lên tiếng, Tả Bá Xương đã đi tới vái Cận Thiệu Khang một vái:
Lần này là Tả mỗ thua
Cận Thiệu Khang cũng vái
lại:
- Đa tạ
Hắn quay đầu, ánh mắt
xuyên qua khoảng cách xa xôi nhìn về phía Tương Nhược Lan. Một khắc này, đột
nhiên lòng Tương Nhược Lan dâng lên cảm giác kiêu ngạo, tự hào.
Bác ca nhi lay lay chân
Nhược Lan, gấp gáp hỏi:
- Mẫu
thân, phụ thân thắng chứ?
Tương Nhược Lan thu hồi
ánh mắt, nhìn con gật đầu cười:
- Là phụ
thân các ngươi thắng
Hai cậu bé lập tức vỗ tay
hoan hô:
- Hay
quá! Phụ thân thắng rồi
Nói xong quay người,
không để ý Tương Nhược Lan gọi mà chạy thẳng về phía Cận Thiệu Khang. Cận Thiệu
Khang lập tức ngồi xuống, ôm hai cậu bé vào lòng.
Khánh ca nhi ôm cổ Cận
Thiệu Khang, cao hứng nói:
- Phụ
thân thật lợi hại, phụ thân thật oai phong.
Bác ca nhi tựa vào lòng
hắn, vẻ mặt sùng bái:
- Phụ
thân, sau này dạy chúng ta nhé.
Cận Thiệu Khang được bọn
trẻ khen ngợi mà cả người mềm nhũn, hắn cười ôm lấy bọn nhỏ, sau đó đi tới
chiếc bàn để vật tặng thưởng, để cho bọn trẻ lấy con cọp gỗ trên bàn. Hai cậu
bé cùng vươn tay, Bác ca nhi thoáng nhìn đệ đệ, rút tay về nói:
- Đệ đệ
chơi trước đi…
Khánh ca nhi cười hì hì
cầm con cọp gỗ ôm vào lòng, nhìn kĩ một hồi sau đó lưu luyến đưa cho ca ca:
- Ca ca,
ca ca cũng chơi đi
Bác ca nhi vui vẻ đón
lấy, lật qua lật lại, thích thú vô cùng, thấy đệ đệ gãi đầu thì kéo tay Khánh
ca nhi:
- Lại
đây, chúng ta cùng chơi.
Cận Thiệu Khang thấy hai
đứa con hiểu chuyện, thương yêu nhau như vậy trong lòng rất vui mừng, càng thêm
cảm kích Tương Nhược Lan. Nếu nàng không tận tâm dạy bảo sao hắn có được hai đứa
con trai đáng yêu như thế?
Hắn buông bọn nhỏ xuống,
hai cậu bé cầm con cọp gỗ đi về phía Tương Nhược Lan, muốn cho mẫu thân xem
Tương Nhược Lan ôm bọn
nhỏ vào lòng, nghe bọn trẻ khen ngợi phụ thân. Cận Thiệu Khang chỉ đứng đó,
không đến gần, chỉ cười nhìn cảnh tượng đó.
Đột nhiên bên cạnh truyền
đến giọng Tả Bá Xương.
- Hầu
gia, lần này Tả mỗ thua nhưng Tả mỗ sẽ không buông tay, sau này Tả mỗ không
thua nữa.
Cận Thiệu Khang xoay
người nhìn hắn, cười nói:
- Đô đốc
có từng nghĩ tới, một số việc thắng hay thua không phải do chúng ta nói mà
được?
Hắn vỗ vai Tả Bá Xương
rồi rời đi.
Tả Bá Xương xoay người
nhìn hắn, hơi nhíu mi, thắng thua không do bọn họ quyết? Cũng đúng, Tương Nhược
Lan giờ đã là công chúa cao quý, việc hôn nhân phải do thái hậu và Hoàng thượng
làm chủ…
Hắn nhìn Tương Nhược Lan
đang tươi cười, bất tri bất giác trầm ngâm
Qua vài ngày, Cận Thiệu
Khang đã xin nghỉ phép, Tương Nhược Lan trước khi chữa bệnh cho Cận Thiệu Khang
có đến bẩm báo thái hậu.
- Nhược
Lan nhờ ân điển của thái hậu được phong làm công chúa, Nhược Lan biết phản cẩn
ngôn thận hành (nói năng, hành động cẩn thận) không thể để mất thể diện của
hoàng gia. Nhưng Nhược Lan được học y thuật, nếu từ nay về sau không được dùng
đến thì quá đáng tiếc. Cho nên Nhược Lan muốn xin thái hậu chấp thuận cho Nhược
Lan sau này được chữa bệnh cho người. Nhược Lan sẽ để ý hành vi cử chỉ của
mình, không làm tổn hại đến thể diện hoàng gia.
Thực ra gần đây thái hậu
cùng bàn với Hoàng thượng về chuyện này. Bởi vì thanh danh của Nhược Lan truyền
ra, một số mệnh phụ đến Từ trữ cung thỉnh an thì đều khéo léo tỏ ý muốn xin
Nhược Lan chữa bệnh, chỉ ngại thân phận nàng mà không tiện nói thẳng nên nhân
cơ hội dò xét phản ứng của thái hậu.
Trong kinh thành cũng
không phải không có đại phu giỏi nhưng những đại phu đó kiến thức có hạn, một
số phương diện không bằng Tương Nhược Lan. Mà Tương Nhược Lan thân là nữ tử,
với một số bệnh phụ khoa tuyệt đối sẽ tiện chữa trị hơn đám nam nhân. Cho nên
bọn họ đều rất muốn mời Tương Nhược Lan chữa trị
Vì việc này, thái hậu
cùng hoàng đế từng thương lượng, đều cho rằng, Tương Nhược Lan có được y thuật
như vậy, ngay cả đậu mùa cũng khắc chế được, còn sáng tạo ra cách dùng giòi
giúp chữa thương trên chiến trường. Nếu vì thể diện hoàng gia mà để y thuật của
nàng mai một thì quả là tổn thất cho Đại Lương, phá lệ một lần cũng không sao.
Thái hậu cười nói với
Tương Nhược Lan:
- Gần đây
ai gia cũng thương lượng với Hoàng thượng chuyện này rồi. Chúng ta đều cho
rằng, để ngươi bỏ đi y thuật thì rất đáng tiếc, cho nên Hoàng thượng đang chuẩn
bị hạ chỉ đặc cách ngươi được chữa trị cho những chứng bệnh nặng. Nhưng phải có
chừng mực, không thể như trước kia được.
Tương Nhược Lan mừng rỡ
như điên, nếu sau này thật sự không được dùng đến y thuật thì sao báo đáp được
công ơn dạy dỗ của cố gia gia.
Thánh chỉ của hoàng đế
nhanh chóng ban ra, vốn tưởng rằng sẽ bị đám ngự sử đàn hặc nhưng ngược lại,
bọn họ đều rất bình thản.
Ai có thể cam đoan bản
thân hay người nhà không bị bệnh. Y thuật của công chúa cao siêu,