
ô cùng không dễ nghe này của nhi tử.
Nhủ danh của nữ nhi Chử Vân Sơn cũng không dám xem thường, chỉ sợ Sơn Tảo
nhất thời cao hứng lấy cái “Sấu sấu” (gầy gầy) gọi ra nhưng nhất thời
cũng không nghĩ ra cái tên gì tốt, cũng không biết đầu có có bị mất sợi
dây nào hay không, thuận miệng liền nói, “Nữ nhi gọi Đô Đô thôi.”
Sơn Tảo phản đối mãnh liệt, con trai con gái kết hợp lại không phải gọi là béo ụt ịt sao? Kiên quyết không được.
Tánh bướng của Chử Vân Sơn cũng nổi lên, sống chết đều gọi nữ nhi là Đô Đô,
dưới sự nén cười đến nội thương của Hạ Thảo và Chử Lương, đại tiểu tử và đại cô nương Chử gia đã được định tên lớn nhỏ.
46
từ lúc có Bàn Bàn cùng Đô Đô hai đứa bé đáng ghét, lòng Sơn Tảo cũng tập trung toàn bộ dành cho bọn trẻ.
Đúng, chính là đáng ghét.
Chử Vân Sơn cau mày, không kiên nhẫn nhìn hai đứa nhóc đang nằm song song
trên giường tiếng khóc một đứa so với một đứa còn lớn hơn. Không biết là bởi vì là trẻ song sinh có cảm ứng tương thông hay là trẻ nhỏ đều cục
kỳ thích khóc, hai đứa bé mỗi ngày đều phải khóc đến mấy trận nhất là
mỗi khi chúng khóc thì không có ai có thể an tĩnh được, khiến cho hắn
cũng không có thể thanh nhàn.
“Chàng mau dỗ Bàn Bàn đi, khóc đi mặt đỏ rần rồi.” Sơn Tảo đau lòng ôm Đô Đô, vội vàng thúc giục Chử Vân Sơn.
Chử Vân Sơn thuần thục ôm lấy con trai trong tả lót cố gắng dỗ dành, phải thông suốt một hồi mới đem hai đứa bé dỗ ngủ được.
Chử Vân Sơn rón rén đặt con xuống, lau mồ hôi trên trán, ai oán nói, “Thật là càng ngày càng đáng ghét rồi.”
Sơn Tảo lấy xiêm y sạch sẽ từ trong tủ ra, đẩy hắn một cái, “Nuôi con nào
có đơn giản, nhanh đi tắm rửa đi, mỗi ngày chàng đều muốn oán trách như
vậy một lần, cũng không biết là ai, mỗi sáng khi trở về đều là ôm đứa bé không buông tay.”
Chử Vân Sơn hết sức tư tại nói, “Ta không ôm chúng, bọn chúng sẽ khóc không ngừng đó, bọn chúng nhớ tới người phụ thân là ta, ta dĩ nhiên không thể để cho chúng thất vọng.”
Sơn Tảo bật cười, “Đứa bé nhỏ như vậy thì biết cái gì chứ! Mau đi đi.”
Ánh mắt Chử Vân Sơn chợt lóe, không có cầm lấy y phục, ngược lại trực tiếp
ôm chầm lấy Sơn Tảo, ánh mắt sáng trong, nhẹ nhàng hôn gò má của Sơn
Tảo.
Mặt Sơn Tảo đỏ lên, tránh khỏi ngực của hắn, “còn chưa hết tháng đâu, không được.” thật ra thì nàng cảm thấy mùi trên người mình không tốt, thời
gian ở cữ không thể tắm, phòng cũng không có thông gió, cả ngày nàng ở
trong phòng, cả người cũng đều là mùi vị quái dị.
Thất vọng lóe lên trong mắt Chử Vân Sơn, nhưng cũng không dây dưa nhiều, cầm xiêm y lên xoay người ra ngoài tắm rửa. Sau khi hắn ra khỏi phòng, Sơn
Tảo mới thở dài một hơi, cuối cùng cũng đã qua.
“Phu nhân, canh cá đã ninh tốt lắm rồi.” thanh âm Hạ Thảo ở bên ngoài cửa nhẹ nhàng vang lên.
Sơn Tảo đáp một tiếng, Hạ Thảo rón rén đẩy cửa đi vào, trên tay là canh nóng hổi hổi, cười khanh khách đi tới.
“Phu nhân, thừa lúc còn nóng mau uống, thơm lắm.’
Canh cá quen thuộc mang theo mùi vị thuốc nhàn nhạt, Sơn Tảo rất bất đắc dĩ
nhận lấy chén canh uống một hơi hết sạch. Canh cá vốn là loại thức ăn
lợi sữa cho phụ nữ, cộng thêm thảo dược được điều phối, hai đứa bé mỗi
ngày đều được bú đến no bụng, chén canh này thật sự có tác dụng rất lớn.
Nhìn Sơn Tảo ngoan ngoãn uống xong canh, nụ cười trên mặt Hạ Thảo sâu hơn,
không uổng công nàng ngôi xổm trước bếp lò hơn một canh giờ.
Uống xong canh, Sơn Tảo đếm đếm ngày trên đầu ngón tay, “Còn có bốn ngày là có thể hết tháng cữ rồi nhỉ.”
Hạ Thảo gật đầu, “Muội đã báo rồi, mọi người trong thôn đều sẽ đến. Chử
Lương cũng đã dặn trước với ông chủ quán rượu trên trấn về rượu hỉ, ngày đầy tháng sẽ mời đầu bếp về làm, bàn tiệc gồm 16 món vừa nóng vừa lạnh, tổng cộng mở 10 bàn…”
Nàng nói hết mọi chuyện, Sơn Tảo nghe xong liền gật đầu, hiện tại Chử Vân
Sơn và nàng là người có tiền, có hoàng đế ban thưởng, lại có Ninh hầu
cho, trên người mang một số bạc lớn cũng không có chỗ để tiêu, rượu đầy
tháng có thể làm thật lớn.
“Tất cả nghe theo tướng công. Tỷ chỉ cần quản bọn chúng là được rồi.” Sơn
Tảo cười híp mắt sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nhi tử và nữ
nhi, nàng đối với mấy việc này không có hứng thứ, mọi việc cứ để Chử Vân Sơn chuẩn bị xong là được.
Ngày đầy tháng, thôn Bạch Vân rất là náo nhiệt, mở 10 bàn tiệc, Chử gia cũng không đủ chỗ ngồi, trực tiếp bày mấy bàn ở bên ngoài viện, nhìn lò bếp
dựng tạm thời, bên trong đầu bếp mời từ trấn xuống đnag xào nấu khí thế
ngất trời, người trong thôn đều chậc chậc thầm khen.
Chử gia thật là phát đtạ rồi!
Hai nhân vật chính là huynh muội béo ụt ịt lại đang ngủ đến mù mịt, thỉnh
thoảng còn có nương tử, bà tử vào phòng thăm ngắm, nhìn hai tiểu oa nhi
như hai cục tròn vo, dáng dấp như hoa như ngọc giống nhau như đúc, mặc
hai bộ y phục giống nhau xúm xúm ngủ với nhau, mọi người đều khen Sơn
Tảo có phúc khí.
“Lần đầu tiên liền được một chữ “tốt”, phải nói không ai có phúc khí bằng nương tử nhà thợ săn.”
“Đúng vậy, đúng vậy nha, nhìn hai tiểu oa nhi này chính là có phúc mà.”
Mọi người khen không dứt miệng, trên mặt Chử Vân Sơn cũng mơ h