Pair of Vintage Old School Fru
Thê Hiền Phu Quý

Thê Hiền Phu Quý

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324935

Bình chọn: 8.5.00/10/493 lượt.

ởi vì nữ nhi chỉ kéo miệng khóc, một hớp cũng không

chịu bú.

Sơn Tảo không thể gấp được, lại đem đầu nhũ hướng miệng nữ nhi nhét vào,

một tay vỗ nhẹ nhẹ lên lưng bé, lần này không biết bơi vì sao, bé con

nhanh chóng hút mạnh.

Sơn Tảo chỉ cảm thấy trước ngực có chút đau, từ từ có một luồng nhiệt chậm

rãi chảy ra ngoài, nhìn nữ nhi nhắm mắt miệng thở hổn hển ra sức mút

sữa, Sơn Tảo vốn còn chút lo lắng thân thể của bé có chút yếu ớt, hiện

tại cũng có thể yên tâm rồi.

Nhưng đủ cho một, thì một người khác lại mất hứng, nhi tử vẫn còn khóc oa oa, Sơn Tảo lại vội vàng đua lòng, ôm nữ nhi bú một chút, liền kêu Chử Vân

Sơn.

“đem lão đại ôm đến đây đi, đừng để đói bụng lắm.”

Chử Vân Sơn nhìn nhi tử một chút, lại nhìn nữ nhi một chút, lòng hay mu bàn tay đều là thịt, biểu tình liền có chút rối rắm, cho hay là không cho

đây?

Sơn Tảo cũng đau lòng, lại đút thêm một lát, không để ý đến nữ nhi khóc,

đơn giản liền đổi lấy nhi tử từ Chử Vân Sơn, nhìn nhi tử cũng nhanh

chóng hút mạnh đầu nhũ, lòng Sơn Tảo cũng đau lòng không thôi.

Chử Vân Sơn ôm nữ nhi

đang khóc oa oa vì chưa được ăn no, tay chân luống cuống dỗ dành, bé con

khóc đến mặt đỏ bừng, lòng Chử Vân Sơn cũng kéo kéo đau lòng, cứ như

vậy, ở bên trong tình thương bất đắc dĩ của người làm phụ mẫu, đại tiểu

tử Chử gia cũng Chử gia đại cô nương đôi phiên nhau được ăn no lần thứ

nhất.

Thật vất vả dỗ xong hai đứa bé, Sơn Tảo cùng Chử Vân Sơn cũng mệt mỏi ra một thân mồ hôi, Hạ Thảo cùng Chử Lương sớm đã làm xong cơm, cũng không dám bưng vào, thật vất vả đợi được phân phó của Chử Vân Sơn, Hạ Thảo liền

đem cơm vào trong phòng, sau đó yên lặng lui ra bên ngoài.

Phu thê ăn cơm, Chử Vân Sơn không ngừng gắp thức ăn cho Sơn Tảo, Sơn Tảo ăn vài miếng, nhìn hai đứa bé trên giường một chút, “Tiếp tục như vậy sợ

không được, thiếp... sợ không đủ ăn.”

Chử Vân Sơn bới cơm, “Ta lập tức đi hỏi, xem thứ gì lợi sữa, nếu quá khó,

liền mua một con dê.” Sợ Sơn Tảo không đáp ứng, Chử Vân Sơn lại nói thêm một câu, “Lúc ta còn nhỏ cũng uống qua sữa tươi, uống rất ngon. Sữa dê

này cũng sẽ không kém.”

Sơn Tảo suy nghĩ một chút, vẫn là đau lòng cho đứa bé, “Chàng nên đi xem

một chút ăn gì có nhiều sữa, cho dù là thuốc cũng được, không thể để con thiệt thòi.”

Chử Vân Sơn gật đầu, dùng tốc độ gió cuốn mây trôi ăn xong ba chén cơm lớn, phân phó Hạ Thảo vào phòng chăm sóc Sơn Tảo, mình đi ra cửa hỏi thăm.

Một vòng quanh thôn, Chử Vân Sơn hỏi thăm được mấy món ăn để lợi sữa. Cơ hồ đều là nấu canh, nào là canh móng heo, canh cá, cháo gà, còn có bánh

trôi nấu rượu, trúng gà táo đỏ, tất cả đều nên ăn.

Chử Vân Sơn không dám trì hoãn, nhanh chóng trở về viết một danh sách, cùng Chử Lương đi đến mọi nhà mua những thứ đồ này. Một đoạn thời gian rất

dài sau này, thức ăn của Sơn Tảo vĩnh viễn chính là những thứ đồ này.

Việc ăn uống của hai tiểu tử coi như tạm thời giải quyết, Sơn Tảo cùng Chử Vân Sơn lại nghĩ đến tên tuổi của hai đứa bé.

“Có muốn gọi là Chử Sách gì gì đó hay không? Chữ cuối là Bảo Mai. Giống như tên tuổi của đường ca bọn hắn.” Sơn Tảo nhớ tới trưởng tử của Chử Vân

Phi chính là Ninh hầu thế tử Chử Sách Ninh.

Chử Vân Sơn bĩu môi, “Cần gì phải như hắn, đứa bé của chúng ta phải đặc biệt.”

Hạ Thảo ở bên cạnh muốn nói lại thôi, Chử Lương cũng là dáng vẻ có điều đang suy nghĩ.

‘Nhị gia, chỉ sợ... thiếu gia cùng tiểu thư vẫn phải dùng chữ Sách.”

Ánh mắt Chử Vân Sơn trợn tròn, “Hả?”

Nhớ tới thân thế của Chử Vân Sơn, bảy tuổi đi theo quản gia Trung thúc ẩn

cư thâm sơn, sợ là đã sớm quên mất, Chử Lương rất “nhiệt tâm” nhắc nhỏ

Chử Vân Sơn, Chử gia, “Theo bối phận Chử gia, thế hệ của thiếu gia,

không phải là chữ Sách sao?”

Chử Vân Sơn chau mày, “Đứng hàng cháu?”

Chử Lương gật đầu một cái, “đúng vậy, Hầu gia có lần đã đọc qua một bài

viết của gia huấn, nội dung ta nhớ cũng không được rõ ràng lắm, nhưng mà nếu mà thế tử cũng là chữ Sách, thì đại thiếu gia cùng đại tiểu thư

cũng có thể là chữ Sách nha.”

Sắc mặt Chử Vân Sơn rất quái dị, hồi lâu mới thở dài, “Không phải như vậy,

theo gia huấn Chử gia, lứa của bọn hắn phải là chữ “Thừa”, chỉ là...

khuê danh của nương ta chính là chữ Sách... ta không phải không muốn

dùng chữ Sách, mà là cái chữ cuối cùng kia, cái gì mà Bảo Mai, không

được, không được, ta mới không cần như vậy. Ta muốn lấy một cái tên của

riêng mình, cho nhi tử và khuê nữ của ta cái tên tốt nhất.”

Suy nghĩ hồi lâu, rối rắm như tơ, ở một đống lớn những cái tên do Chử Vân

Sơn và Chử Lương viết ra, Chử Vân Sơn chọn “Chử Sách Duệ” cho nhi tử,

chọn ‘Chử Sách Tĩnh" cho nữ nhi của mình.”

Đọc cho Sơn Tảo nghe, Sơn Tảo cảm thấy rất tốt, ai cũng nói rất tốt, đại danh của hai đứa bé coi như đã được định rồi.

Lấy xong địa danh thì phải lấy nhũ danh rồi, Sơn Tảo giật nhẹ cánh tay mập

mạp của nhi tử, nhỏ giọng nói, “Không bằng kêu Bàn Bàn đi, nhìn hắn ăn,

so với muội muội mập hơn rất nhiều.”

Chử Vân Sơn đối với vệc gọi nhũ danh của nhi tử là Bàn Bàn rất không đồng

ý, nhưng làm sao cũng không lại việc Sơn Tảo càn quấy, coi như chấp nhận nhủ danh v