
Tĩnh Ngữ kích động, bất đắc dĩ hướng Thiệu Tuấn cười một cái nói: "Tiểu Thiệu, đã chờ lâu chưa?"
"Không có, con
cũng vừa mới tới." Thiệu Tuấn đi đến bên cạnh Tăng Tĩnh Ngữ liền thoải
mái giơ tay lên trên vòng cánh tay Tăng Tĩnh Ngữ, sau đó Tăng Tĩnh Ngữ
thuận thế ngã ra sau, cả người đều dựa vào trong ngực Thiệu Tuấn, nũng
nịu nói: "Anh yêu à, anh phải phát huy tinh thần thân sĩ một chút ôm
nhân sĩ tàn tật là em đây vào đi."
Ngay trước mặt Triệu Tiếc,
Thiệu Tuấn vẫn không buông ra, cho nên cũng không trả lời lời nói Tăng
Tĩnh Ngữ, ngược lại Triệu Tiếc khéo hiểu lòng người, mở miệng nói trước: "Bác còn có chuyện, cần phải đi trước, tiểu Thiệu, làm phiền con chăm
sóc Tĩnh Ngữ một chút."
Thiệu Tuấn gật đầu đồng ý, "Bác có chuyện liền đi trước đi, con sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy."
Triệu Tiếc cười yếu ớt một chút, rồi sau đó lại nói mấy câu với Tăng Tĩnh Ngữ rồi lên xe rời đi.
Rốt cuộc có thể trải qua thế giới hai người, Tăng Tĩnh Ngữ nhìn đi xe xa
tâm tình thật tốt ôm lấy eo ếch gầy gò của Thiệu Tuấn nói: "Mẹ em phải
đi công tác, ba em đi diễn tập ở căn cứ, thật tốt là có thiên tài như
anh trở về." Ý tứ chính là hai người chúng ta rốt cuộc có thể làm chuyện xấu.
Chỉ là, rất bi thống, người nào đó cũng không có nghe được ý tại ngôn ngoại của cô, ngược lại có bộ mặt phớt tỉnh an ủi cô nói:
"Không có việc gì, anh còn có một tuần lễ nữa, đến lúc đó là bác có thể
trở lại rồi."
Tăng Tĩnh Ngữ nhíu chặt đôi mắt xinh đẹp tuyệt trần lại, hung hăng nhéo một cái, nói: "Anh là thật không hiểu hay là giả vờ không hiểu."
Thiệu Tuấn đau đớn gân xanh trên trán nhảy hai lần, ngay sau đó rất nhanh phản ứng lại, "Ý của anh là. . . . . . . . . . . . . . . ."
Tăng Tĩnh Ngữ lười để ý đến anh, tự nhiên hướng cửa chính bệnh viện đi tới, vừa đi còn vừa rống: "Em ý tứ gì cũng không có."
Tháo bỏ thạch cao, để cho an toàn, Trầm Ngôn khuyên Tăng Tĩnh Ngữ nên chụp X quang, xác nhận đã hoàn toàn khôi phục, Tăng Tĩnh Ngữ hưng phấn liền
nhảy mấy cái tại chỗ, khó chịu cực độ hầm hừ: "NND, nếu không tháo bỏ đồ chơi này em thật sự sẽ biến thành phế nhân."
Trầm Ngôn ở một bên tỉnh táo nhìn người nào đó đang vui vẻ, một chút cũng không khách khí
đả kích nói: "Ngày ngày ở nhà cậu nghe oán trách, nếu cậu không tốt lên, tớ sẽ bận rộn đến chết mất. Còn nữa, Tô Nhĩ nói sau khi cậu thóa bỏ
thạch cao phải lập tức đi làm."
"Ách. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ." Sắc mặt Tăng Tĩnh Ngữ lập tức thay đổi, đoạt lấy phim chụp X-quang trong tay Trầm Ngôn làm bộ nhìn nhìn, "Cái đó, Trầm Ngôn, cậu
có nhìn lầm hay không, tớ cảm thấy chân tớ vẫn có chút đau, có phải còn
chưa lành hay không, cậu nên bó lại thạch cao cho tớ đi."
Trầm
Ngôn nhất thời cảm thấy cái trán toát ra vạch đen, "Tớ thấy cậu đã trở
thành sâu gạo rồi." Cau mày đoạt lấy tấm phim trong tay Tăng Tĩnh Ngữ
rồi nói tiếp, "Cậu đừng nghĩ tới chuyện lười biếng, không có cậu ở đây,
mỗi ngày tớ đều phải ghi chép bệnh tình, rồi lại đem laptop cho cậu, của tớ từ đầu tới đuôi không hề nhìn một lần."
Còn nhìn, đều không
tham gia cuộc thi tuyển chọn còn nhìn cái rắm a, sắc mặt Tăng Tĩnh Ngữ
lạnh đi vừa định phản bác, lại lập tức bị Thiệu Tuấn ngăn lại.
Anh nói: "Trầm Ngôn, tan việc cùng nhau ăn một bữa cơm đi, lâu lắm anh mới
trở về một lần, vẫn muốn cám ơn các em đã chăm sóc Tĩnh Ngữ."
Thiệu Tuấn lời nói này quá mức nghiêm chỉnh, da mặt Trầm Ngôn mỏng như vậy
nhất thời thật xin lỗi, liên tiếp từ chối nói: "Em cùng Tĩnh Ngữ là bạn
tốt, giúp đỡ lẫn nhau cũng là việc nên làm."
"Hai người các anh
đừng ở chỗ này mò mẫm khách sáo, bữa cơm này bốn năm trước anh nên làm
rồi, chúng ta kêu Trịnh Hòa Ninh cùng Lý Ngọc, đúng rồi, còn nữa Mục
Tử Dương nhà cậu nữa, cũng gọi đến luôn đi, nhất định phải cộng thêm anh ấy." Tên kia mỗi lần đều cố ý ở trước mặt cô ân ái với Trầm Ngôn, lần
này rốt cuộc đến phiên cô báo thù rửa hận rồi. Bữa cơm hẹn vào một
buổi tối trong tuần, sau khi Trịnh Hòa Ninh nghe nói huấn luyện viên
Thiệu làm ông chủ lập tức xin nghỉ, hấp tấp chạy tới đây, nói là đã đợi
bốn năm mới đợi được bữa tiệc này.
Mà Mục Tử Dương cũng trở lại
vào buổi chiều hôm đó rồi chạy tới, dĩ nhiên, anh ta không phải bởi vì
một ít bữa cơm này, mà là do thứ sáu hàng tuần anh đều trở lại, đúng lúc vừa trùng hợp gặp ngay hôm nay.
Về phần Lý Ngọc, Thiệu Tuấn nói: "Mới vừa rồi anh gặp Lý Ngọc rồi, cô ấy nói có chuyện nên phải đi trước rồi, hay là lần sau đi."
Anh nghĩ, coi như gọi điện thoại cho Lý Ngọc, cô ấy cũng sẽ từ chối thôi. Chỉ là cuối cùng, anh không có đem
chuyện Lý Ngọc nói ra, không phải bởi vì muốn giữ mặt mũi cho Lý Ngọc,
mà là sợ Tăng Tĩnh Ngữ suy nghĩ quá mức trở về sẽ suy nghĩ lung tung,
hơn nữa anh cũng đoán không ra sau khi biết chuyện Tăng Tĩnh Ngữ sẽ làm
ra gì, cho nên, trước đợi chút đi, chờ anh đem suy nghĩ làm rõ rồi nói
cho cô biết.
Đoàn người hẹn ước tụ họp lúc năm giờ rưỡi ở cửa
bệnh viện, Mục Tử Dương lái xe tới cửa bệnh viện vừa đúng giờ, Thiệu
Tuấn ngồi chỗ ghé trước, kế bên ghế lái, ba cô nương còn lại ngồi ở ghế
sau.
Ba người hảo tỷ