
Thục Sơn đều liên quan đến đại tiểu thư. À, hai vị còn
trẻ, có thể chưa từng nghe qua tục danh của đại tiểu thư, cô ấy tên
Đường Tâm. Lão hủ từ nhỏ được Đường Môn thu dưỡng, lại bởi vì tư chất
bình thường, không được thiếu gia tiểu thư xuất thân dòng chính của
Đường Môn chọn làm bồi luyện, cùng tập võ. Đến phiên đại tiểu thư là
huyết mạch chi thứ chọn người, cô ấy đã lựa chọn ta, vả lại còn cho phép ta giữ lại họ cũ. Năm đó đại tiểu thư mới mười tuổi, lại vô cùng trí
tuệ, người thường nói xuất thân của một người thế nào không quan trọng,
quan trọng là không bị xuất thân hạn chế, ngày sau phải có thành tích.
Khi đó, lão hủ là một đứa bé bảy tuổi, nhưng dưới ngôn hành (lời nói và hành động) hằng ngày của đại tiểu thư mưa dầm thấm đất, hiểu được đạo lý này."
Mạc Hi cùng Đường Hoan trao đổi vẻ mặt, đều nghĩ: Ân Thu Thực có thể
nói là người hiểu biết việc Đường Tâm năm đó nhất, thật sự là đắc lai
toàn bất phí công phu (không tốn chút công sức mà lại tìm được).
Đường Hoan nói: "Tiền bối có thể nói thêm về chuyện của Đường Tâm tiền bối không?"
"Chuyện có liên quan đến đại tiểu thư, chưởng môn tới hỏi lão hủ, có
thể xem như hỏi đúng người. Đại tiểu thư lúc nhỏ tướng mạo bình thường,
lại bởi vì là chi thứ của Đường Môn, không được coi trọng. Nhưng người
không phục, luôn nói sớm muộn gì sẽ làm mọi người nhìn với cặp mắt khác. Khi cô ấy hơn mười tuổi bởi vì có thiên phú tuyệt vời trong chế độc,
dần dần ở Đường Môn hiển lộ bản lĩnh." Ngừng một chút, ông lại nói: "Lại nói tiếp, đại tiểu thư không riêng gì kỳ tài chế độc, còn là mỹ nhân ít có trong chốn võ lâm. Mọi người nói nữ đại mười tám biến (con gái mười tám liền thay đổi), người quả thật càng lớn càng xinh đẹp, đến mười sáu mười bảy tuổi đã
trở thành mỹ nhân hiếm có của Đường Môn, người thích cô ấy đếm không
hết. Đại tiểu thư lại không để ý tới, toàn tâm toàn ý nghiên cứu độc
thuật cùng khinh công. Cho đến năm mười tám tuổi, lên Thục Sơn ngắm
cảnh, quen Mạnh Đào thiếu gia."
Mạc Hi nói: "Thứ ta mạo muội, Ân tiền bối có biết Đường Nghi tiền bối vì sao họ Đường mà không phải họ Mạnh không?"
Ân Thu Thực trên mặt lộ vẻ thương cảm nói: "Sau khi đại tiểu thư kết
hôn với Mạnh Đào thiếu gia liền có tiểu chủ tử Đường Nghi, vợ chồng hai
người đối với nàng yêu như trân bảo. Chỉ là trước khi đại tiểu thư lâm
chung đã biết tuổi thọ của mình đã hết, liền đưa Đường Nghi tiểu chủ tử
về Đường Môn, sửa lại họ Đường, để được chăm sóc tốt nhất."
Mạc Hi cố ý thăm dò: "Đường Nghi tiền bối nói vậy chắc cũng thiên tư
thông minh, kế thừa một tay độc thuật xuất thần nhập hóa của Đường Tâm
tiền bối." Thầm nghĩ: theo lẽ thường mà nói, nếu Đường Tâm yêu nữ nhi
như trân bảo, chắc chắn sẽ truyền thụ sở học cả đời. Huống chi bà tự
biết không còn sống bao lâu, cũng nên vì tương lai của Đường Nghi mà dạy thêm một phần năng lực tự bảo vệ mình.
Ai ngờ Ân Thu Thực nói: "Việc này lão phu cũng không thể hiểu nổi,
đại tiểu thư lúc còn sống luôn dặn dò, tiểu chủ tử Đường Nghi cuộc đời
này có thể làm mọi việc theo ý mình, chỉ riêng một việc, không thể dính
đến độc thuật. Vả lại tiểu chủ tử Đường Nghi mới ba tuổi liền bị buộc
lập lời thề, không thể tu tập độc thuật."
Mạc Hi thầm nghĩ: trách không được Đường Nghi trị không được tên độc
bình thường trên vai mình. Chỉ là Đường Tâm cả đời say mê độc thuật, vì
sao không truyền y bát (y bát vốn là từ chỉ áo cà sa và bát mà những nhà sư truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kĩ năng… tất cả những sở học có thể truyền lại cho đời sau) của mình
ái nữ duy nhất, ngược lại bức nàng từ nhỏ thề cả đời không thể tu tập
độc thuật? Một khi đã như vậy, vì sao lại đưa nàng về Đường Môn nơi độc
thuật có một không hai trên thiên hạ để nuôi dạy?
Đường Hoan nói: "Không biết tấm bia đá của Đường Nghi tiền bối ở mộ viên sau núi là Ân tiền bối lập ra sao?"
Ân Thu Thực lắc đầu nói: "Không phải, Đường Nghi tiểu chủ tử làm việc so với đại tiểu thư năm đó còn lớn gan hơn vả lại hoàn toàn không sợ
miệng đời. Lão hủ nhớ lời dặn năm đó của đại tiểu thư, cho nên đối với
những hành vi người bên ngoài nghĩ là trái với lẽ thường, cũng chưa bao
giờ khuyên nhủ. Đường Nghi tiểu chủ tử từ sau khi thành niên liền cực ít ở lại Đường Môn, lão hủ có thể làm chỉ là ở đây, chờ người quay về châm một chén trà nóng cho người. Năm đó lão hủ nghe tin tiểu chủ tử chết,
từng một mình lên Thục Sơn tìm kiếm. Lão hủ ở Thục Sơn nửa năm, vẫn
không thu hoạch được gì mới trở lại Đường Môn, ai ngờ mộ phần của người
đã lập xong. Lão hủ nghĩ đến đại tiểu thư làm việc xưa nay luôn tính
trước làm sau, đã âm thầm an bài người khác chiếu cố tiểu chủ tử cũng
chưa biết chừng."
Mạc Hi nói: "Ân tiền bối biết năm đó còn ai tùy tùng Đường Tâm tiền bối không?"
"Năm đó được đại tiểu thư chọn còn có một bé gái cùng tuổi ta, cô ấy
vốn là thị nữ của đại tiểu thư, ai ngờ, đến năm đại tiểu thư mười sáu
tuổi, cô ấy đã lén rời khỏi Đường Môn, từ đó về sau không chút tin tức.
Sau đó lão hủ cũng chưa từng gặp lại cô ấy."
Mạc Hi hỏi tiếp: "Tiền bối có nghe nói