
đến 'Phấn La Sát' chứ?"
"Đương nhiên có nghe qua. Yêu nữ này nhiều lần tới tìm đại tiểu thư
gây chuyện. Nhưng mỗi lần đại tiểu thư đều không cho ta ở lại. Ta chỉ
biết lần cuối cùng hai người đánh nhau, yêu nữ này không địch lại, bị
thương mà đi, từ đó về sau liền không xuất hiện qua."
Đường Hoan nói: "Ân lão có biết tin tức về Lang Gia trượng không?"
"Điều này, lão hủ chỉ biết là đại tiểu thư truyền cho Đường Nghi tiểu chủ tử. Về phần Lang Gia trượng hiện ở nơi nào, lão hủ hoàn toàn không
biết."
Mạc Hi bỗng nhiên nghĩ đến ghi chép về võ công giấu trong Lang Gia
trượng, liền hỏi: "Đường Tâm tiền bối lúc còn sống có biết bơi không?"
"Đại tiểu thư cả đời say mê độc thuật cùng khinh công, hai loại này
quả thật rất chăm luyện tập. Về phần có biết bơi không, xin thứ cho lão
hủ không biết. Lão hủ chưa bao giờ thấy đại tiểu thư bơi. Nhưng mà, sau
khi đại tiểu thư rời khỏi Đường Môn cùng Mạnh Đào thiếu gia song túc
song phi, có một khoảng thời gian rất dài, lão hủ không gặp người. Có
thể sau đó người từng học bơi cũng chưa biết chừng." Ngừng một chút,
biểu tình trên mặt ông giống như nhớ tới những năm tháng đi qua, tiếp
tục nói: "Năm đó lão hủ mười tuổi, thường xuyên đi theo đại tiểu thư ra
vào tàng thư lâu, xem người luyện tập khinh công. Người thích nhất chính là vào thời khắc mặt trời lặn phi thân lên đỉnh tố phong đăng kia. Lão
hủ lựa chọn ở chỗ này trốn thanh tĩnh cũng là bởi vì năm đó thường xuyên tới đây. Huống chi nơi này còn có phù điêu cẩm thạch mà Mạnh Đào thiếu
gia đã làm cho đại tiểu thư. Lão hủ năm đó cũng có may mắn thấy qua đại
tiểu thư múa."
Mạc Hi thầm nghĩ: thì ra Ân lão là tự nguyện sung quân tàng thư lâu.
Đường Tâm sợ là đối với chụp đèn kia có tình ý, bằng không vì sao lại ở
nơi đó luyện tập khinh công. Hơn nữa trong tàng thư lâu có quá nhiều vật phẩm quý giá, chẳng lẽ bà không sợ vô ý làm hỏng, bị trách cứ sao.
Đường Hoan nói: "Đa tạ Ân lão giải thích nghi hoặc. Vì chuyện liên
quan đến Lang Gia trượng, hai chúng tôi mới đến hỏi thăm chuyện liên
quan đến Đường Tâm tiền bối, xin Ân lão thứ lỗi."
Ân Thu Thực nói: "Chưởng môn không cần khách khí. Không ai cùng lão
hủ nói chuyện đại tiểu thư, đúng là việc cầu còn không được. Huống chi
Lang Gia trượng đối với Đường Môn ý nghĩa phi phàm, chưởng môn cứ hỏi tự nhiên. Nếu có gì cần, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm lão hủ."
Hai người từ biệt Ân Thu Thực liền đi về phía tàng thư lâu.
Mạc Hi nói: "Trong tàng thư lâu có võ công bí tịch của Đường Môn không?"
Đường Hoan mỉm cười, nói: "Có thì có, nhưng võ học Đường Môn cũng
không xuất sắc, nàng võ công tốt như vậy, nhất định sẽ chướng mắt."
Mạc Hi cười nói: "Mới không thèm võ công bí tịch của huynh đâu. Ta là suy nghĩ, Đường Tâm có được võ công trong Lang Gia trượng, có thể chép
thành một bản khác, để trong tàng thư lâu, tạo điều kiện để đời sau của
Đường Môn học tập hay không."
Đường Hoan nói: "Cũng rất có thể giống như lời nàng nói. Lát nữa chúng ta đi tìm thử xem."
Hai người vừa tiến vào tàng thư
lâu, Đường Hoan liền mang theo Mạc Hi lập tức đi lên tầng thứ bảy. Đợi đi tới
rào chắn bằng cẩm thạch của tầng thứ bảy, Mạc Hi không khỏi ngừng chân nhìn cây
tố phong đăng kia. Cây đèn đó có hai tầng trong ngoài, tầng ngoài hình lục
giác, trên mặt đèn bằng sa nửa trong suốt vẽ sơn thủy bút pháp tinh tế, tầng
trong là hình trụ, mơ hồ hiện ra hình dáng một mỹ nhân cung trang ăn mặc hoa
lệ. Hai tầng trong ngoài dưới tác dụng của không khí lưu động hơi xoay tròn,
nhìn qua giống như một mỹ nhân dừng chân lưu luyến nơi non nước.
Đường Hoan nói: "Sách võ
Đường Môn ghi lại đều có phân loại. Nhưng chỉ là chút quyền cước công phu tầm
thường, phần lớn là kiếm pháp. Nếu không cũng chỉ là chút phương pháp nội công
thổ nạp. Trước khi ta chữa khỏi hai chân chưa bao giờ đến tầng thứ bảy, thứ
nhất hành động không tiện, thứ hai lúc ấy một lòng nghiên cứu y thuật, võ học
ngược lại cũng không chấp nhất. Sau đó, khi chân của ta khỏi hẳn có đi qua, chỉ
là nơi này ước chừng có hơn hai mươi giá sách, có rất nhiều sách ngay cả ta
cũng chưa từng xem qua. Nhất thời không biết bắt tay từ đâu."
Mạc Hi nói: "Chúng ta phân
công nhau tìm đi. Trước bắt đầu tìm từ loại sách."
Vì thế hai người bắt đầu từ hai
đầu tìm kiếm hai mươi giá sách. Đợi khi hợp lại mới phát hiện trong đó căn bản
không có loại "bơi trong nước", vì thế trao đổi ánh mắt bất đắc dĩ,
bắt đầu lao vào biển sách.
Ước chừng qua một canh giờ, vẫn
không thu hoạch được gì.
Đường Hoan quay đầu, thấy Mạc
Hi cúi người vẻ mặt chuyên chú trong biển sách, không khỏi nói: "Nếu không
chúng ta về dùng cơm trưa trước, sau đó trở lại tìm tiếp."
Mạc Hi nói: "Không sao,
việc này phải nhân lúc hăng hái làm cho xong luôn đi." Nàng ngẩng đầu mỉm
cười, nói: "Nếu trong lòng huynh áy náy, vậy mời ta ăn là được."
Đường Hoan cũng cười rộ lên,
nói: "Mèo tham ăn, như vậy nhất định phải đãi nàng rồi."
Mạc Hi nghe xong ngược lại hơi
ngẩn ra.
Từng có người cũng dùng giọng
điệu như thế nói những lời như thế với nàng.
Nhưng chỉ một l