
nhẹ nhàng chuyển
động đến một điểm phù hợp, những dãy núi được vẽ tỉ mỉ ở tầng ngoài lại kết hợp
hoàn mỹ cùng đường cong màu xám như vệt nước nổi lên dưới ánh sáng của tầng
trong, tạo thành một hình ảnh giống như mê cung đồ, đáng tiếc kỳ cảnh này lướt
qua rồi mất ngay, chỉ duy trì ngắn ngủi vài giây. Hai người liếc nhau, nhảy trở
lại rào chắn.
Mạc Hi nói: "Trách không
được Đường Tâm thường đến xem, cả bức hình quá mức phức tạp, liếc mắt một cái
căn bản không nhớ được." Lúc này nàng thật hâm mộ Sở Hoài Khanh, đầu người
này cũng giống như con chip máy tính, nhìn một cái đã đưa những chi tiết vào
hết, thật tiện lợi. Mạc Hi vô cùng hoài niệm xã hội hiện đại, không có trí nhớ
kiểu chụp ảnh, có máy ảnh kĩ thuật số cũng tốt a, trong vài giây kia cũng đủ
chụp lại.
Đường Hoan gật đầu nói:
"Xem ra chúng ta cũng phải noi theo Đường Tâm tiền bối, ngày ngày chờ ở
chỗ này, cho đến khi hiểu rõ bí ẩn trong đó."
Mạc Hi thở dài: "Ừm, cũng
chỉ đành như thế." Suy nghĩ một lát, nàng lại nói: "Hình ảnh vừa rồi
thoạt nhìn giống như là mê cung nhìn từ trên cao xuống. Huynh nói xem vị trí
của mỹ nhân cung trang vừa rồi, có khả năng là cửa vào mê cung hay không?"
Đường Hoan gật gật đầu nói:
"Ta cũng nghĩ như vậy. Chỉ là Hoan có một chuyện không thể hiểu nổi. Nếu
Đường Tâm tiền bối đã rõ ràng bí ẩn trong đó, hơn nữa tìm được mê cung, vì sao
trên dưới Đường Môn không ai biết, ngay cả một tiếng gió cũng không có. Nếu là
một mình bà ấy phát hiện huyền bí trong đó, không muốn người khác biết, có thể
phá hủy tố phong đăng mà. Nhưng bà ấy không làm vậy."
Mạc Hi trầm ngâm một lát nói:
"Ta đoán Đường Tâm có đem việc này báo cho một người cực kỳ đức cao vọng
trọng của Đường Môn biết. Đường Tâm rời Đường Môn nhiều năm, sau khi mất bài vị
vẫn có thể vào từ đường được người đời sau cung phụng, có lẽ không phải bởi vì
độc thuật xuất thần nhập hóa của bà, mà là vì bà phát hiện mê cung. Có thể cho
phép bài vị chuyển vào từ đường chắc chắn phải là nhân vật cực có quyền lực của
Đường Môn."
Đường Hoan đồng ý nói:
"Đường Môn xác thực có vài vị trưởng lão bán ẩn (ẩn một nửa), nếu không phải việc liên quan đến sinh tử tồn vong
của Đường Môn sẽ không hiện thân, ngay cả người chưởng môn như ta cũng chỉ nghe
nói có những người này tồn tại, nhưng chưa bao giờ được biết là người phương
nào."
Mạc Hi thầm nghĩ: mấy trưởng
lão bán ẩn kia có bao nhiêu bí ẩn a. Lúc trước, Việt Kiếm Môn dốc toàn lực
lượng đến đập phá Đường Môn, bọn họ vẫn có thể bình thản, tiếp tục lặn xuống
nước.
Đường Hoan lại nói tiếp:
"Từ hôm nay chúng ta bắt đầu tu tập cách thổ nạp đi. Cũng không biết công
phu này cần luyện bao lâu. Cho dù không vì giải đáp bí ẩn của tố phong đăng, tu
luyện công phu như vậy cũng rất có ích."
Mạc Hi điểm điểm, cười nói:
"Ta đúng là được lây dính ánh sáng của huynh."
Đường Hoan lắc đầu nghiêm túc
nói: "Nếu không có nàng, một mình ta chưa chắc có thể tìm được cuốn sách
kia."
Từ đó hai người liền bắt đầu
khổ luyện kiếp sống nằm vùng. Liên tục bảy ngày, hai người ban ngày đều cùng
nghiên cứu luyện tập công pháp, trước hoàng hôn lại đi Thất Trọng Thiên ngắm
đèn. Mỗi lần xem xong hai người liền thừa dịp ký ức còn mới chia nhau vẽ lại,
rồi sau đó đối chiếu. Mặc dù tiến triển không nhanh, nhưng mỗi ngày đều có thu
hoạch. Như thế liên tục mấy ngày, cũng đã chấp vá được phần lớn bản đồ.
Hôm nay hai người theo thường
lệ vẽ bản đồ, sau khi dùng cơm ở Thanh Huy Các, Đường Hoan đưa Mạc Hi về phòng
ngủ mới rời đi.
Mạc Hi vừa vào phòng, liền có
một thanh kiếm từ phía sau đánh tới cổ nàng. Kỳ thật nàng sớm cảm giác được
trong phòng có người, vả lại võ công hơi yếu hơn Lục Vân, chỉ cho là tiểu nha
đầu nào đó.
Phán đoán theo tiếng gió, người
tới xuất kiếm vô luận độ nhanh hay độ mạnh đều chỉ là một nhân vật loại ba. Mạc
Hi chân trái nhẹ nhàng nhón ra sau xoay tròn, thân thể nghiêng về trước, đồng
thời tay trái đánh về phía cổ tay phải đối phương.
Keng một tiếng, trường kiếm rơi
xuống đất.
Chỉ nghe một tiếng khẽ kêu:
"Ngươi dám tước kiếm của ta!"
Âu Dương Cẩn váy dài màu hạnh
đứng trước mặt Mạc Hi, sắc mặt bởi vì nhất thời gấp giận mà hơi có chút phiếm
hồng, một đôi mắt hạnh trợn lên, khí thế bức người nói: "Ta hỏi tiểu nha
đầu phụ trách quét tước nơi này. Gần đây ngươi đều quấn quít lấy Đường ca ca,
hai người mỗi ngày đều đi sớm về trễ, không biết làm cái gì."
Mạc Hi lạnh nhạt nói: "Âu
Dương tiểu thư, đêm đã khuya, mời trở về đi."
Âu Dương Cẩn nghe thấy Mạc Hi
căn bản không tiếp lời mình, vừa mở miệng liền đuổi mình đi, càng tức giận, lớn
tiếng nói: "Thật quá đáng! Ta không đi! Ngươi nói đi, ngươi cùng Đường ca
ca rốt cuộc là quan hệ gì?"
Mạc Hi không đáp, chỉ khách khí
làm tư thế tiễn khách.
Mẫu thân Âu Dương Cẩn trong
phần đông thê thiếp vốn là người phụ thân Âu Dương Khánh của nàng vừa ý nhất,
hơn nữa sức khỏe yếu, sau khi liều mạng sinh Âu Dương Cẩn liền sớm mất. Âu
Dương Khánh vốn không phải người chung tình, nhưng nàng này vừa đi, liền có
chút thương cảm hoài niệm như "thập niên sinh tử