
t thiện
duyên. Vài năm trước tôi thấy phụ nhân kia lẻ loi hiu quạnh, đã giữ bà ấy lại
làm chút việc châm tuyến, không nghĩ tới bà ấy cũng là người cực có tri thức
hiểu lễ nghĩa, lại rất thích Tịch Nhi."
Mấy
người đều là người hiểu biết uyên bác, vừa ăn vừa nói chuyện, bữa cơm này cũng
là không khí hòa hợp.
Từ
Cúc Thủy Các đi ra, Lục Vân đem Mạc Hi kéo đến một bên, đưa tay nói: "Cô
nương mau đem tới đi. Tứ thiếu chờ đến mỏi mòn rồi."
Mạc
Hi cũng hào phóng, mỉm cười, nói: "Qua mấy ngày nữa ta viết xong thư, lại
đưa đến Cơ Xảo Các cho cô."
Lục
Vân cười nói: "Tôi tất nhiên là không ngại, chỉ là tứ thiếu lại phải chờ
thêm mấy ngày, không biết có chịu được không."
Ai
ngờ Mạc Hi thần sắc như thường nói: "Tứ thiếu của các người quả thật không
phải người thường. Tính nhẫn nại tất nhiên vô cùng tốt."
Lục
Vân tự biết không thể nhìn thấy Mạc Hi đỏ mặt, thầm nghĩ: chả trách tứ thiếu
đối với cô nương luyến mộ như thế, chỉ riêng phần hào phóng cởi mở này người
khác có học cũng không được.
Cùng
đám người Lục Vân cáo biệt xong, Mạc Hi lại đi đến Yến Tử Lâu. Kêu một bình trà
xuân, liền ngồi nghe người ta nói chuyện trên trời dưới đất.
"Nghe
nói đã hủy bỏ bạc hỏa hao của địa phương."
"Đúng
vậy, ngũ điện hạ lần này đã làm một chuyện tốt ích nước lợi dân."
"Đúng
thế. Năm rồi bạc hỏa hao mà Kim Lăng thu của chúng ta đến những bốn tiền."
"Nay
khoản bạc này phải trực tiếp nộp lên quốc khố, nghe nói quan lại địa phương sẽ
có bạc trợ cấp khác từ triều đình."
Mạc
Hi biết bạc dân chúng nơi đây giao nộp không khác gì thuế thu nhập cá nhân của
thời hiện đại. Bởi vì số tiền nộp thuế không nhiều, phần lớn lấy bạc vụn là
chính. Khi nha phủ các châu huyện tập hợp nộp lên quốc khố, sẽ đem bạc vụn
luyện đúc lại thành khối lớn. Hao tổn xảy ra trong quá trình luyện đúc bạc vụn,
quan lại các châu huyện sẽ yêu cầu dân chúng bổ túc, vì thế liền nghĩ ra chủ ý,
ngoài tiền thuế phải nộp, bắt dân chúng nộp nhiều thêm một phần, phần thêm này
gọi là "hỏa hao", dùng để bồi thường kinh phí hao tổn khi luyện bạc
vụn và phí vận chuyển vào kinh thành.
Nguyên
bản dựa theo trình độ công nghệ nơi đây, hao tổn khi luyện bạc vụn bình thường
chỉ khoảng 1% đến 2%, mà quan châu huyện lại trắng trợn thu nhiều, một lượng
bạc thêm hai ba tiền hỏa hao, thuế phụ gia đạt tới 20% đến 30% thuế chính. Nơi
giàu có và đông đúc như Kim Lăng lại càng cao hơn, tới bốn tiền. Dân chúng đã
sớm không chịu nổi, tiếng oán than khắp nơi.
Hoàng
đế lão tử cũng biết lương của quan địa phương rất thấp, như tri huyện bổng lộc
một năm chỉ chừng năm mươi lăm lượng, không đủ cả nhà sống tạm qua ngày, lại
càng không nói đến mướn sư gia, lấy lòng thủ trưởng, xã giao qua lại. Cho nên
triều đình liền ngầm đồng ý những người này hướng chủ ý lên bạc hỏa hao, đối
với các nơi vơ vét của dân mở một mắt nhắm một mắt.
Nay
các tỉnh phải đem phần tiền hỏa hao nhập vào của công, lại phát bạc khác để trợ
cấp tài chính cho quan viên, không thể nghi ngờ chính là ngừng việc lạm thu hỏa
hao lúc trước, chiếm đoạt thuế thu, làm lung lay nền tảng của đất nước.
Mạc
Hi thầm nghĩ: vị ngũ điện hạ này cũng có chút thủ đoạn. Chỉ là hành động này
của hắn chắc chắn sẽ đắc tội triều đình và dân gian từ trên xuống dưới rồi.
Lại
là một ngày nắng đẹp.
Cơ
Xảo Các. Phòng khách.
Lục
Vân vì Mạc Hi pha một ly Minh Tiền Long Tĩnh nói: "Tứ thiếu biết cô nương
thích trà, đây là trước khi đi người đã dặn riêng Lục Vân chuẩn bị sẵn."
Mạc
Hi thử một hớp khen: "'Minh Tiền' này quả nhiên so với 'trà xuân' cao minh
hơn rất nhiều."
"Minh
Tiền Long Tĩnh" hái trước thanh minh, mà loại trà hái sau thanh minh trước
cốc vũ gọi là "trà xuân". Hai loại trà này, tuy chỉ cách nhau mấy
ngày, nhưng độ tươi mới đã có thể phân cao thấp, "Minh Tiền" đương
nhiên trân quý hơn nhiều lắm.
Mạc
Hi đưa qua một phong thơ nói với Lục Vân: "Cái này phiền cô."
Lục
Vân tiếp nhận, hì hì cười, nói: "Cô nương sớm nên đưa thư tới. Đây, thư
của cô nương còn chưa gửi đi, thư của tứ thiếu đã đến." Vừa nói vừa lấy ra
một phong thơ.
Mạc
Hi lập tức xé phong bì, lấy thư ra.
Là
một tờ giấy hoa sen, giống hệt tờ giấy dùng hôm thả đèn ước nguyện, không khỏi
mỉm cười. Ngày đó nàng tâm tâm niệm niệm nghĩ xem làm sao bảo vệ mạng nhỏ khỏi
tay Đường Hoan, sao có thể dự đoán được tình cảnh hôm nay.
Lướt
qua bức thư, trên tờ hà hoa tiên to như vậy chỉ viết một câu: "Tư khanh
như mãn nguyệt, dạ dạ giảm thanh huy."
Mạc
Hi vì bảo trì hình tượng bình tĩnh trước mặt Lục Vân, hung hăng nuốt xuống ngụm
trà thiếu chút nữa đã phun ra tại chỗ. Thầm nghĩ: ta còn trong Thanh Huy Các (nơi ở của Đường Hoan) mới là giảm thanh
huy đó. Tên này thật giỏi, hắn đây là tự so với ánh trăng sau rằm, nói nỗi khổ
tương tư đã hành hạ hắn dung nhan hao gầy, khuôn mặt tuấn tú ngày càng thêm ảm
đạm không ánh sáng...
Mạc
Hi âm thầm suy nghĩ, tiếp tục như vậy không được a, mình khinh địch như vậy
liền nghe lời hắn nói, còn không phải bởi vì gương mặt suất tuyệt nhân gian này
sao, nếu thật sự dung nhan hao gầy, sẽ tổ