
an hô một tiếng, kéo Mạc Hi đi.
Mạc
Hi vừa đi vừa để ý lắng nghe Lục Vân cùng Đường Nhân thì thầm phía sau.
"Tôi
cảnh cáo huynh, đừng có ý gì với Mộc cô nương."
"Ta
làm sao dám a. Chỉ là lần trước mới gặp liền khiến Mộc cô nương khóc, hôm nay
thật vất vả lại gặp, muốn mượn cơ hội này bồi thường một phen." Đường Nhân
nhớ lại lần trước Mạc Hi nói khóc liền khóc, đến nay lòng còn sợ hãi.
"Cái
gì! Huynh còn làm Mộc cô nương khóc! Bị tứ thiếu biết, cẩn thận ăn không được
chạy không xong, đến lúc đó đừng trách tôi không cứu huynh." Lục Vân trong
lòng than khóc: giỏi lắm, bây giờ cũng không đơn giản là chỉ bị tứ thiếu lột da
rồi.
Đường
Nhân nghe xong hai mắt sáng ngời, nhiều chuyện nói: "Lục Vân tốt, cô nói
Đường Hoan tiểu tử kia thích Mộc cô nương? Chậc chậc, trách không được, hắn lại
điều cô đến Kim Lăng."
"Còn
không phải sao. Tam thiếu, xem như tôi cầu xin huynh, huynh kiềm chế chút đi,
ít trêu chọc Mộc cô nương."
"Nếu
quả thực như thế, ta lại càng không dám. Cô cũng không phải không biết, từ nhỏ
ta thấy tiểu tử Đường Hoan kia liền sợ hãi như phạm tội vậy."
"Tứ
thiếu làm gì huynh đâu."
"Không
phải ta cùng hắn đánh cược từ trước đến nay chưa từng thắng qua sao..."
Đường Nhân càng nói càng yếu, giọng điệu ủy khuất kia giống như con dâu nhỏ.
"Huynh
đừng không biết đủ, mấy năm nay huynh ở bên ngoài ăn cơm nha môn, tứ thiếu cũng
thay huynh hối lộ không ít đâu."
"Đâu
có. Mấy năm nay đi lại trên giang hồ, ta cũng thấy nhiều hơn, người ta nhường
ta, chỉ là xem ở mặt mũi Đường Môn thôi."
Mạc
Hi âm thầm gật đầu, thầm nghĩ: chỉ bằng Đường Nhân tính tình cứng đầu kia, ở
kinh thành làm nhân viên công vụ nhất định sẽ đắc tội không ít người. Nếu không
phải hắn xuất thân từ Đường Môn, thật đúng là khó mà nói.
Đoàn
người đi tới Cúc Thủy Các. Đường Nhân vừa định tiếp đón, không nghĩ người ta
thấy Mạc Hi lập tức liền đón vào gian chữ Lan. Hiện tại Mạc Hi đã không cần đưa
ngọc bài ra, khuôn mặt của nàng có công năng ngang với thẻ VIP rồi.
Lục
Vân thấy Đường Nhân vẻ mặt không hiểu, không khỏi âm thầm thở dài: giống như
huynh vậy, còn dám làm bộ khoái, không bị người bán, toàn dựa vào tấm biển
Đường Môn này trấn tà thôi.
Đoàn
người lần lượt ngồi xuống.
Đường
Nhân khách khí một phen, liền từ Mạc Hi làm chủ chọn đồ ăn.
Rất
nhanh đồ ăn liền đưa lên, mấy người vừa ăn vừa nói chuyện.
Lục
Vân nói: "Tam thiếu còn chưa nói làm sao quen được cô nương."
Đường
Nhân liền đem chuyện lần trước Lăng gia bát tiểu thư tại chùa Linh Ẩn Hàng Châu
thắt cổ tự sát, cùng với hòa thượng Trí Thanh bị giết đơn giản thuật lại, sau
đó tổng kết: "Vụ án của Trí Thanh đại sư không đầu không đuôi, hại ta trở
về bị đánh một trận."
Mạc
Hi nghe vậy thiếu chút nữa sặc canh cá nấu rau dền trong miệng, trong lòng âm thầm
la to một tiếng: cái gì gọi là cầu được ước thấy, chính là đây a.
Lục
Vân nghe xong bật cười nói: "Ai bảo huynh muốn làm bộ khoái chứ. Lần này
đến Kim Lăng lại là vì vụ án sao?"
Đường
Nhân chớp chớp đôi mắt trắng đen rõ ràng, nhếch miệng lộ hàm răng trắng, ra vẻ
thần bí nói: "Thiên cơ không thể tiết lộ." Ngừng một chút, hắn lại
toát ra vẻ mặt sùng bái, tự hào nói: "Lần này là ngũ điện hạ tự mình hạ
lệnh. Từ khi ngũ điện hạ chưởng quản hình bộ, rất nhiều quan viên ở kinh thành
bị dân oán đều bị sửa trị."
Lục
Vân không cho là đúng nói: "Đám quan lại quyền quý phượng tử long tôn đều
giống nhau, chờ hắn làm hoàng thượng, còn không phải cũng bóc lột dân chúng
sao. Dù sao tôi là người giang hồ, chuyện triều đình không cần quản."
Mạc
Hi thầm nghĩ: giang hồ cùng triều đình, từ trước đến nay chính là thủy hỏa bất
dung. Hoàng quyền không dung tha kẻ khiêu khích, mà giang hồ đều ra vẻ có quy
củ tự do ở ngoài hoàng quyền, không chịu quản thúc. Hoàng quyền muốn giang hồ
hoàn toàn nhét vào hệ thống quốc gia, chắc chắn sẽ áp dụng thủ đoạn trấn áp.
Hàn Phi Tử làm người phát ngôn của pháp gia từng nói trong
"Nho lấy văn loạn pháp, hiệp dùng võ phạm cấm." Câu này nói trắng ra
chính là ngại văn nhân nhàn rỗi không có việc gì liền thích nói hươu nói vượn
mê hoặc lòng người, hiệp khách nhàn rỗi không có việc gì sẽ sử dụng bạo lực
nhiễu loạn trị an xã hội, đều là nhân tố phá hư sự yên ổn an định đoàn kết của
quốc gia. Đây không thể nghi ngờ là đứng ở lập trường của người thống trị hoàng
quyền nói. Mà sở dĩ trở thành một quyển
kĩ truyện> thay vì nói là hiệp dùng võ vi phạm lệnh cấm va chạm đến hoàng
quyền của kẻ thống trị, không bằng nói là khi hai loại quyền lợi sinh ra xung
đột, hai thế lực đồng thời theo đuổi hoàng quyền cao nhất, lợi dụng sự hy sinh
của người học võ ở tầng lớp thấp nhất.
Mạc
Hi thấy Tịch Nhi vô cùng nhu thuận, vẫn im lặng nghe người lớn nói chuyện trời
đất, liền gắp một cục gà kho tàu cho nó, nói: "Tịch Nhi đã thành đại cô
nương rồi. Có nhập học không?"
"Dạ.
Nhưng Tịch Nhi vẫn là thích nghe Cố ma ma kể chuyện xưa, so với tiên sinh tư
thục nói hay hơn."
Lục
Vân cười nói: "Đứa nhỏ này rất được người thích, cũng biết kế